“Xin lỗi…”
Cố Cơ Uyển vẫn im thin thít, cô níu chặt góc áo của anh ta, vùi đầu mình vào trong lồng ngực của anh ta, im lặng
rơi nước mắt.
Giang Nam thà là cô khóc thành tiếng chứ cũng không muốn cô im lặng như thế này.
Cũng có thể khóc ra thì cô sẽ không đau buồn nữa.
Nhưng cô vẫn luôn im thin thít, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt áo anh, làm lồng ngực của anh ấm
nóng, anh mới có thể nhận ra cô
khóc dữ dội đến nhường nào.
Lòng bàn tay của Giang Nam đặt sau đầu của cô, vào giây phút này, những lời an ủi lại trở nên thừa thãi.
Cũng không biết bao lâu sau, Cố Cơ Uyển mới rời khỏi lông ngực của anh.
Cô lau nước mắt, lúc nhìn anh, gương mặt cô không bộc lộ chút cảm xúc nào: ”Em không thể ở bên cạnh anh nữa”
Giang Nam giật mình, dường như trái tim của anh muốn xé rách ra vậy.
Anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt sưng vù của cô, giọng nói cũng khàn khàn: “Em sợ rồi sao?”
“Ừ, em sợ rồi, cũng có thể sau khi chúng ta chia tay thì anh ta sẽ buông tha cho em, cũng buông tha cho anh”
Cô thật sự đã sợ rằng, sợ đến nỗi chỉ có một mình thì không dám ra ngoài.
Thậm chí cô còn nghi ngờ cho dù mình vĩnh viễn ở lại trong nhà, vĩnh viễn không bước chân ra khỏi cửa, Mộ Tu
Kiệt cũng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, hạ nhục cô bất kỳ lúc nào, ức hiếp cô, cưỡng ép cô.
Cô thật sự đã sợ rồi, sống mệt mỏi như thế, sống tuyệt vọng như thế!
“Sau này anh sẽ không để em đi một mình nữa, Cơ Uyển, cho anh một cơ hội đi”
Giang Nam giữ bờ vai cô lại thật chặt: “Đây là lần cuối cùng, em tin tưởng anh đi, đây là lần cuối cùng!”
Cố Cơ Uyển lắc đầu, cô không muốn đả kích anh, nhưng chắc chắn đây không phải là lần cuối cùng.
Cô cũng hiểu đại khái tính cách của Mộ Tu Kiệt, không đụng đến anh ta thì thôi, nếu như đã đụng đến anh ta rồi
thì quyết không tha!
Giống như đảo Thiên Đường!
Bây giờ đảo Thiên Đường đã sụp đổ rồi!
Còn bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt, sử dụng bất cứ cách nào khiến cho bọn họ không thể chịu nổi!
Cô nhìn Giang Nam với vẻ bình tĩnh: “Chúng ta chia tay đi.”
——————–