"Cô đừng giả vờ ở đây nữa, rốt cuộc cô tới đây làm gì?" Đây là nơi Cố Cơ Uyển có thể tới sao?
Cậu cả Mộ đã sớm đuổi cô đi, cô còn có mặt mũi trở về sao?
Cố Cơ Uyển nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, Cố Vị Y muốn giả vờ yếu đuối nên tự nhiên không thể nắm lấy cô không
buông.
Nhưng cô đẩy nhẹ như thế thì cô ta muốn giả vờ bị cô đẩy ngã cũng không được!
Dù sao cậu cả Mộ cũng không phải là người dễ lừa gạt như thế.
Cô ta cho rằng Cố Cơ Uyển sẽ giống như trước đây, kiêu ngạo cãi nhau với mình, nhưng không ngờ cô lén nhìn
Mộ Tu Kiệt một cái, giống như hoảng sợ nhanh chóng xoay người đi lên lầu.
Cố Vị Y kéo lấy tay cô: "Cô không thể đi, phải nói chuyện rõ ràng! Cô tới đây làm cái gì?"
Cố Cơ Uyển cắn môi không trả lời, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người đang ngồi ở sô pha.
"Lại đây."
Giọng nói Mộ Tu Kiệt càng lạnh lùng, ánh mắt lướt qua váy ngủ xốc xếch của cô.
Anh đã hoàn toàn che giấu sự kinh ngạc vừa rồi.
Anh không thay đổi sắc mặt nói: "Cô ấy đến đây làm người hầu."
Người hầu?
Cố Vị Y nhìn Cố Cơ Uyển, Cố Cơ Uyển cúi đầu, chậm rãi đi đến gần Mộ Tu Kiệt.
Người hầu gì chứ! Cô Cố Vị Y không tin!
Người hầu sẽ mặc như vậy rồi lắc lư trước mắt cậu chủ sao?
Rõ ràng là quyến rũ cậu cả Mộ!
Còn có, vì sao người hầu không làm việc? Vì sao có thể ở lâu hai?
Cố Cơ Uyển tới đây chắc chắn không phải làm người hầu!
Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt Mộ Tu Kiệt, hai tay siết chặt nắm đấm, rõ ràng rất căng thẳng.
"Cậu cả Mộ, tìm tôi có việc gì không?”
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt khóa chặt trên người cô.
Môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn non mềm giống như trẻ con vậy!
Da thịt tinh tế dường như có thể nhéo ra nước!
Cô nhóc này mặc như vậy là muốn quyến rũ anh!
Anh muốn làm như không thấy, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được khóa chặt trên người cô.
Cố Cơ Uyển cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh nên bản năng kéo váy ngủ mỏng manh lộn xộn.
Động tác cô hơi lùi về phía sau muốn chạy đi làm cho người đàn ông căng cứng, cổ họng khô khốc!
Cô nhóc này! Còn muốn chạy trốn?
Anh đột nhiên đứng lên!
Cố Vị Y vẫn chưa kịp phản ứng, cô ta quay đầu lại thấy Mộ Tu Kiệt vác Cố Cơ Uyển lên vai nhanh chóng bước
nhanh lên lầu.
Mà Cố Cơ Uyển nằm trên vai Mộ Tu Kiệt dịu dàng giống như cừu con.
Lúc Mộ Tu Kiệt lên lầu, Cố Cơ Uyển bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Vị Y một cái.
Khóe môi cô mang theo nụ cười lạnh, môi mỏng hơi đóng mở, rõ ràng khiêu khích Cố Vị Y không tiếng động
——Người đàn ông này là của tôi!