ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1998

Cơn đau từ chân nhói lên, cô không nhịn được cau mày, khẽ rên lên.
“Cô làm gì ở đây?” Mộ Tu Kiệt đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Một đêm qua đi, cậu cả Mộ vẫn là cậu cả Mộ, ánh mắt nhìn cô không có chút độ ấm.
“Không làm gì cả.” Cố Cơ Uyển suýt thì không kiềm được lườm anh trắng mắt.
Thật là tối qua uống quá nhiều, không nhớ được chuyện gì, hay là cố ý đây?
Bỏ đi, nói lý với cậu cả Mộ là chuyện vô nghĩa.
Cô bò xuống giường.

Không ngờ chân thật sự quá tê, hai chân vừa đặt xuống, một bên không vững nên đã ngã bịch một tiếng trên đất.
Mà Mộ Tu Kiệt đứng một bên, vẫn cứ lạnh lùng nhìn cô ngã xuống, đến cả ý định duỗi tay cũng không có.
Cũng không nghĩ xem, chân cô tê như vậy là do ai làm?

Đúng là lương tâm đã bị chó tha rồi!
Cô vật lộn bò dậy, xoay người đi ra cửa.
Phòng của cậu cả Mộ, quả nhiên không dành cho người bình thường như cô ở.
Vừa đi đến cửa, sau lưng, giọng nói trầm thấp của Mộ Tu Kiệt vang lên: “Thì khi nào mới xong?”
“Hôm nay hai môn, ngày mai còn ba môn cuối.”
“Thi xong, có việc gì cần làm thì mau làm cho xong, thứ bảy, cùng tôi đi Lăng Châu một chuyến.”
Cố Cơ Uyển ngẩn người, xoay đầu nhìn anh: “Lăng Châu?”
Khuôn mặt hiền hòa của ông lão kia bỗng chốc hiện lên trong đầu.
Hơn một tháng không gặp, không biết bây giờ ông nội Cố thế nào?
Tính ra Cố Vị Y đến nhà họ Cố cũng đã hơn một tháng.
Cô gật đầu, lúc sắp đi ra, vẫn không kiếm được hỏi: “Đi Lăng Châu làm gì?”
“Cô có tư cách hỏi sao?” Người đàn ông cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Một chút thân mật tối qua đã sớm không còn tung tích.
Cố Cơ Uyển khit mũi, mở cửa phòng.
Người đàn ông này, không thể ôm mộng tưởng gì về anh.
Mộng tưởng đến cuối cùng chỉ sẽ biến thành tuyệt vọng.
Không hỏi thì không hỏi, có gì hay ho đâu?
Cô vừa định ra khỏi phòng, sau lưng, thanh âm trầm thấp dễ nghe khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận lại vang lên.
“Cháu gái duy nhất nhà họ Cố nhận lại, thứ bảy này tổ chức tiệc để công khai tuyên bố tin tức này”
Cháu gái nhà họ Cố... Cố Vị Y...
Đầu ngón tay Cố Cơ Uyển run lên, cô sững sờ tại chỗ.
“Còn chưa đi?” Anh đang đuổi người.
Lần này, Cố Cơ Uyển không hề tức giận, không còn sức lực để tức giận.
Cô bước đi hoảng hốt, từng bước đi về phòng mình.
Cháu gái nhà họ Cố... bởi vì mối quan hệ với Mộ Tu Kiệt mà chuyện này bị cô dẹp qua bên.
Vốn định chờ ba tháng kết thúc, cô lại nghĩ cách, điều tra thử rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lại quên rằng, rất nhiều khi, bạn không đi, người khác sẽ đi trước.
Nhà họ Cố ở Lăng Châu... Cố Vị Y... Dương Hiểu Nha... Tử Lạp...
Rõ ràng là chuyện không hê liên quan với nhau, bỗng nhiên lại cùng hiện lên trong đầu cô.
Đầu cô rối như tơ vò.
Đến khi Cố Cơ Uyển về phòng, đóng cửa, Lâm Duệ mới từ xa đi đến, gõ cửa phòng Mộ Tu Kiệt, sau đó đi vào.
“Cậu cả, tài liệu cậu cân.”
Anh ta đặt tài liệu lên bàn, vẻ mặt u ám nói không nên lời.
“Năm đó khi bà chủ gặp chuyện, người đàn ông trong tấm ảnh này đúng là Cố Tiên Hành.”
Cố Cơ Uyển chẳng có gì cần làm.
Thứ tư, sau khi thi xong môn cuối cùng, lập tức đến bệnh viện thăm Tô Tử Lạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.