“Cơ Uyển, anh không có ý này.” Một cô nhóc nhìn thấy người già gặp chuyện trên đường, lập tức đến giúp đỡ,
tuyệt đối không phải người xấu.
Huống chỉ, Cố Tĩnh Viễn tin tưởng mắt nhìn của mình.
Cố Cơ Uyển là một cô gái lương thiện.
Cố Cơ Uyển rất cảm kích sự tin tưởng của anh dành cho mình, cảm giác được người khác tin tưởng đúng là rất
tuyệt, rất ấm áp.
Không cân bạn liêu mạng giải thích, chứng minh.
Anh ta tin bạn, là thật sự tin tưởng.
Đối với cô mà nói, vậy là đủ rồi.
“Em cũng không phải cháu gái của ông nội Cố, em đã lén lấy tóc của ông đi giám định.”
Nhìn thấy vẻ mặt anh chấn kinh, cô nghiêm túc nói: “Xin lỗi, em chỉ là nghỉ ngờ.”
“Không sao, nghi ngờ thì đi chứng minh, trong chuyện này em không sai.”
“Tóm lại, em không phải cháu gái của ông nội Cố, nhưng em đúng là con gái của Tang Thanh, em... đã làm giám
định.”
Cô và bà chủ nhà họ Mộ đã làm giám định, tuy hiện tại chứng cứ đã bị những người kia phá hủy.
Nhưng, cô đã từng làm chính là đã từng làm, kiểm định tự mình làm, báo cáo tự mình lấy, không thể nào là giả.
Cố Tĩnh Viễn không nói gì, nếu cô có thể đến tìm anh, nhất định còn có lời muốn nói.
Anh chỉ cần đợi cô, đợi cô nói tiếp.
Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Người sống cùng Cố Cảnh Húc là Tang Thanh, con gái của Tang
Thanh là em, em lại không phải cháu gái của ông nội Cố.”
Lời này nói ra, cô cứ luôn cảm thấy đã nhục mạ mẹ mình.
Nhưng vì để ông nội Cổ và Cố Tĩnh Viễn không bị Cố Vị Y lừa, dù là hạ nhục mẹ, cô cũng không còn lựa chọn
khác.
“Tuy em không muốn thừa nhận, nhưng... nhưng có lẽ, năm đó mẹ em không chỉ có một người đàn ông là Cố
Cảnh Húc.”
“Chờ đã.” Cố Tĩnh Viễn xua tay.
Anh cau mày, Cố Cơ Uyển biết, đối với chuyện này, anh hơi không chịu nổi.
Đây không phải là chuyện ai lừa ai, mà là, nếu năm đó, đứa trẻ mà Tăng Thanh hoài thai không phải của nhà họ
Cố, cũng xem như, hiện tại, ông ngoại anh
căn bản không có cháu gái ruột.
Ông ngoại nếu biết chuyện này, ông... sẽ sụp đổ.
Cố Cơ Uyển không nói gì, chỉ có thể đợi anh trước tiên tiếp nhận, trước tiên bình tĩnh lại.
Chuyện này, rốt cuộc người chịu tổn thương nhiều nhất chính là ông nội Cố.
Một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tuy xem ra thân thể vẫn còn mạnh khỏe.
Nhưng mà, đã từng tuổi này, bảy mươi mấy, thật sự không chịu nổi đả kích.
Bên ngoài, người giúp việc khẽ gõ cửa phòng: “Cậu chủ Tĩnh Viễn, tôi đến đưa thức ăn.”
Cô Tĩnh Viễn vuốt mặt một cái mới nói: “Đưa vào.”
Nữ giúp việc đẩy cánh cửa đang khép, bưng thức ăn vào, bày lên bàn trà.
Trước mặt Có Cơ Uyển, đặt khá nhiều đồ ăn, còn có canh ngọt.
Còn trước mặt Cố Tĩnh Viễn, lại chỉ có một tách trà nóng.
Sau khi nữ giúp việc rời đi, Cố Cơ Uyển gắp một khoanh bánh nếm thử hai miếng.