ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 2073

CHƯƠNG 408: LỠ NHƯ LÀ THẬT, THÌ CÔ PHẢI LÀM SAO

Đối với Cố Cơ Uyển, Cố Tĩnh Viễn luôn có cảm giác rất tốt.
Nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, Cố Tĩnh Viễn sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là tình thân.
Thảo nào đối với cô vẫn luôn có một cảm giác thân thiết, nguyên do là bởi vì cô mới chính là em họ ruột thịt.
“Anh Tĩnh Viễn, như thế nào? Không phải buổi sáng anh vừa đi bệnh viện sao?”
Cô Cơ Uyển đi ra ngoài hơi vội vàng, may mắn Mộ Tu Kiệt không có ở đây, không có ai hạn chế hành động của
cô.
Cố Tĩnh Viễn đột nhiên kéo tay cô, đem cả người ôm vào ngực.
“Anh Tĩnh Viễn..." Cố Cơ Uyển đầu óc mơ hồ.
Bị anh ta ôm như vậy, một chút cảm giác ghê tởm cũng không có.
Hơi thở của anh ta trâm ổn, thường không thể hiện quá nhiều cảm xúc, đôi lúc có một tia chân tình lộ ra, không
làm cho người khác cảm thấy đáng ghét.
Ngược lại, còn vô hình cho cô cảm giác an tâm.
Một loại cảm giác mà cô vốn nên thân thiết với anh ta ấy.
“Anh Tĩnh Viễn? Sao vậy?”
Anh ta ôm cô, thật lâu sau cũng không có phản ứng, Cố Cơ Uyển nhíu mày, hơi nghi ngờ.
“Có phải... Anh ta gặp chuyện gì không vui à?”
“Em không ghét anh sao?” Cố Tĩnh Viễn rốt cuộc buông cô ra.
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, anh ta không tiếng động cảm thán.
Cô em họ nhỏ bé này, nhìn như thế nào mà luôn khiến người khác yêu thích.
Chẳng qua, cô lại không biết mối quan hệ của bọn họ, ôm lâu sợ cô sẽ tức giận.
Cố Tĩnh Viễn lắc đầu một cái, chỉ là khi nhìn anh ta, gương mặt đầy lo lắng.
“Anh Tĩnh Viễn, có phải anh gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
Dáng vẻ tâm sự nặng nề này của anh ta thật để cho người khác lo lắng.
“Nếu như em.... Là em họ của anh, thì tốt quá.”
Anh ta chưa quyết định được, có hay không nên nói với Cố Cơ Uyển về chuyện này.
Dù sao cô cũng từng nói qua, cô cùng ông ngoại đã làm giám định, hai người cũng không có quan hệ người thân.
Anh ta tin tưởng, chắc chắn là thời điểm Cố Cơ Uyển cùng ông ngoại làm giám định đã xảy ra vấn đề.
Có lẽ, bị người của Cố Vị Y động tay động chân, cho nên ngay cả Cổ Cơ Uyển cũng không biết, cô chính là cháu
gái ruột của ông ngoại.
Cố Cơ Uyển nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm.
Cô có khi nào không muốn là em họ của anh ta chứ, cháu gái ruột của ông ngoại?
Cái nhà này, những người này, thật sự có thể đem lại cảm giác thân thuộc như người nhà.
Đời này trừ bà Mộ đã qua đời, bà ngoại của cô, không còn ai cho cô cái cảm giác ấm áp như vậy.
Cố Tĩnh Viễn nhìn thấy sự ảm đạm trong đôi mắt của cô, anh ta cười yếu ớt nói: “Nếu như, em thật sự là em họ
của anh ta, em thấy như thế nào?”
“Em còn có thể làm gì? Tất nhiên là gọi thật to một tiếng anh họ.”
Cố Cơ Uyển không biết làm sao phì cười một tiếng, từ trong ngực anh lùi ra sau, nghiêm túc nhìn chằm chằm
khuôn mặt của anh ta.
“Thế nào? Buổi sáng không phải đi giám định cho Cố Vị Y cùng ông nội Cố sao? Như thể nào?”
“Còn chưa có kết quả, phải đợi bốn giờ sau mới có ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.