ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 2074

Chẳng qua, phần báo cáo giám định kia, đối với Cố Tĩnh Viễn mà nói, đã không còn có ý nghĩa gì hết.
Cố Cơ Uyển không tiếp tục hỏi nữa, cảm thấy Cố Tĩnh Viễn hôm nay hơi lạ lùng.
Chỉ là bất kể anh ta đang nghĩ gì, ít nhất Cố Cơ Uyển tin tưởng rằng anh ta đối với mình không có nửa điểm ác ý.
“Uyển Uyển, em tới Lăng Châu cũng lâu rồi, hình như em chưa có đi tham quan nơi này lần nào, bằng không, anh
Tĩnh Viễn đưa em đi?”
“Ngày mai Cố gia phải cử hành yến tiệc, anh không cần phải chuẩn bị gì sao?”
Cố Tĩnh Viễn là cháu trưởng nhà họ Cố, mặc dù là cháu ngoại, nhưng từ khi Cố Vị Y trở về, anh ta vẫn luôn mang
thân phận đích trưởng tôn.
Cố gia có yến hội quan trọng, anh ta nên là người chuẩn bị trước mới phải.
“Buổi yến hội này, còn chưa biết có thể cử hành được hay không.”
Nghe được những lời này của Cố Tĩnh Viễn, cô mỉm cười, không nói gì nữa.
Mặc dù báo cáo giám định còn chưa có, nhưng cô có thể cảm giác được, Cố Tĩnh Viễn tin tưởng cô, chỉ cần điều
này là đủ.
Hai người vừa mới lên xe, tiếng chuông điện thoại của Cố Tĩnh Viễn reo lên.
Anh ta lập tức nhấc máy lên.
“... Mộ Tu Kiệt?” Cố Tĩnh Viên mi tâm nhíu chặt, không nghĩ tới, Cố Vị Y sau khi rời bệnh viện, lại đi gặp Mộ Tu
Kiệt.
“Chuyện này, chưa chắn cùng anh ta có liên quan, cậu cứ đi trước theo dõi, nhìn tình huống trước rồi nói sau.”
Cúp điện thoại, anh ta lại bấm vào một dãy số khác.
“Chú Đinh, có một số việc, hy vọng trú tạm thời đừng hỏi, nhưng, nhất định chú phải đồng ý với cháu.”
“Chuyện gì?” Đinh quản gia rất ít khi nghe được Cố Tĩnh Viễn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy cùng ông nói
chuyện.
Mặc dù cách một chiếc điện thoại, nhưng Đinh quản gia cũng có thể cảm nhận được, việc này rất quan trọng.
“Hôm nay cả ngày, nhất định không được để cho ông nội tới công ty, cũng không thể để cho ông ấy đi gặp luật sư,
chú Đinh, cháu bây giờ không thể giải thích được, nhưng phải nghe cháu."
Đinh quản gia không hỏi nhiều.
Cố Tĩnh Viễn là ông nhìn anh ta lớn lên, ông dĩ nhiên tin tưởng.
“Được, chú biết, hôm nay chú sẽ để cho lão đầu tử một ngày nhàn nhã.”
“Cám ơn”
Cố Tĩnh Viễn cúp điện thoại, nhìn sang, thấy được ánh mắt chăm chú của Cố Cơ Uyển nhìn mình, ánh mắt nghi
ngờ.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Có một việc, anh đang thu thập chứng cứ, tạm thời không thể kinh động quá nhiều người."
“Nhưng mà yến hội ngày mai...” Cô mơ hồ có thể cảm nhận được, Cố Tĩnh Viễn đang thu thập chứng cứ gì đó.
“Không liên quan, cũng không có ảnh hưởng đến cuộc đi chơi của chúng ta.”
Chuyện Cố Tĩnh Viễn đã dặn xuống, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Anh ta thật sự muốn cùng nhau đi chơi các nơi với Cố Cơ Uyển.
Không quan tâm những thứ khác, chỉ vì anh ta đau lòng cô gái bé nhỏ này.
Cố Tĩnh Viễn đưa tay ra, xoa xoa mái tóc dài.
“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt, em chỉ cần chơi thật vui, tất cả mọi thứ không cần phải hao tâm tổn sức.”
Thái độ của Cố Tĩnh Viễn hôm nay đối với cô, thật sự là rất cưng chiều, giống như là người anh họ thật sự vậy.
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi, mới gật đầu một cái.
“Vậy em không hỏi, em muốn...
Cô bỗng nhiên thay đổi nét mặt, tay bưng kín miệng, giữa hai hàng lông mày đều là sự khó chịu.
“Uyển Uyển, sao vậy?” Cố Tĩnh Viễn mặt đầy lo âu.
“Em... Hơ...”
Cố Cơ Uyển không có cách nào nói tiếp, ngay lập tức chạy đến thùng rác gân đó, nôn ọe.
“Sao vậy? Có phải em thấy khó chịu chỗ nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.