ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 2206

Anh thật sự không để tâm đến Uyển Uyển hay sao?
Nhưng Uyển Uyển đã mang thai con của anh...
“Cậu cả Mộ, mặc kệ cậu có tin hay không, chuyện này, đều không có liên quan đến Uyển Uyển, nếu như cậu còn
một chút tình nghĩa với Uyển Uyển, xin cậu..."
“Ông đối với bà nội tôi có bao nhiêu tình nghĩa, thì tôi đối với cháu gái của ông có bấy nhiêu.”
Mộ Tu Kiệt cười lạnh, ngồi trên sô pha, nhìn ông ta.
“Mặc kệ ông nói là thật hay giả, ông đều có lỗi với bà nội tôi, nếu như là thật, bà nội tôi nghìn dặm đến tìm ông,
vậy thì ông dùng thái độ như thế đối với bà sao? Ông làm tổn thương bà quá sâu!”
Ông cụ Cố không lên tiếng, ông ra quả thật có lỗi với bà nội của anh, nhưng, ban đâu bản thân đã không có lựa
chọn.
Ông ta không thể để lại vợ con không quan tâm, đây là trách nhiệm lớn nhất đời của một người đàn ông.
“Ông đi đi, hôm nay bất cứ lời nào ông nói với tôi, cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ bây giờ của tôi.”
Mộ Tu Kiệt không tiếp tục nhìn ông cụ, lại hướng về phía cửa nói: “Lâm Duệ.”
Lâm Duệ lập tức đẩy cửa bước vào, quản gia Đinh cũng đi theo phía sau anh ta, sau khi bước vào đi đến trước mặt
ông cụ: “Ông già...“
“Về thôi, để cậu ta tự mình suy nghĩ.”
Quản gia Đinh gật đầu, sau đi vòng về sau, đẩy ông cụ đi ra ngoài cửa.
Khi đang muốn ra ngoài, lại nghe thấy Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nói: “Tôi vẫn sẽ điều tra, nếu như để tôi tra được,
ông có liên quan đến cái chết của bà nội tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho nhà họ Cố các ông.”
Quản gia Đinh dừng lại, trên mặt ông cụ không có thái độ gì cả, giọng nói cũng nhàn nhạt.
“Tùy cậu điều tra, tôi không thẹn với lòng.”
Quản gia Đinh hừ lạnh, đẩy ông cụ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, còn có thể nghe thấy tiếng oán trách của quản gia Đinh thấp thoảng truyền vào: “Tôi nói mà, tên khốn
đó một chút tình người cũng không có, ông cầu xin cậu ta có tác dụng gì? Uyển Uyển của nhà chúng ta không cân
người đàn ông như vậy.”
Ông cụ lòng đầy tâm sự cắt ngang lời ông ta: “Đừng nói.”
Hai người cuối cùng đi xa rồi.
Lâm Duệ nhìn Mộ Tu Kiệt, cũng không biết bây giờ rốt cuộc là thế nào: “Cậu cả, vậy... còn ra ngoài không?”
Hôm nay, còn có rất nhiều việc phải làm, cậu cả đã hẹn người ta, phải đến mấy công trình xem thử.
Nhưng bây giờ xem ra, cậu cả hình như... không có ý muốn ra ngoài?
Lâm Duệ thân làm trợ lý của anh, đương nhiên phải nhắc nhở: “Cậu cả Mộ, thời gian không còn sớm nữa.”
Mộ Tu Kiệt ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm lá thư trong tay mình.
Lâm Duệ có hơi tò mò, muốn nhìn trong thư viết nội dung gì.
Sắc mặt của Mộ Tu Kiệt lại tối sầm lại. Không vui nói: “Còn nhìn, móc mắt cậu!”
Lâm Duệ vội vàng nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn nữa! “Tôi bảo đảm, một chữ cũng không nhìn thấy!”
Mộ Tu Kiệt lười để ý anh ta.
Nhiều chuyện như vậy tích tụ trong lòng, lập tức đem sự kiên trì trong thời gian dài của anh hoàn toàn đánh vỡ.
Anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cho dù không muốn chấp nhận, trong lòng dường như lại có một giọng nói luôn nói với anh, lá thư này, là
thật.
Bà nội ban đầu, thật sự là vì bị lừa, mới gả cho ông nội sao?
Có lẽ điều này đã không quan trọng, quan trọng là, cái chết của bà, thật sự không có liên quan đến ông cụ nhà họ
Cố hay sao?
Vậy thì anh luôn nhận định Cố Cơ Uyển là cháu gái của kẻ thù của anh, phần nhận định này, cũng là sai sao?
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy rất tồi tệ, nói không ra được buồn bực ở đâu.
Anh đứng dậy, đi đến trước quầy rượu, phụt một tiếng mở một chai rượu trong đó ra, muốn rót cho mình một ly.
Nhưng câm chai rượu lên, đột nhiên, lại chê chiếc ly.
Anh nhấc tay lên, lại đưa miệng chai lên, từng ngụm lớn dốc xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.