Đàm Kiệt lại lôi cô ấy lại một cái, mình thì bước nhanh vọt tới, cụng đầu lên trên thân thể của người kia.
“Á…’ Người đàn ông kia không ngờ đến cậu trai có lá gan nhỏ như chuột vậy mà lại dám đánh lén, không cẩn
thận bị anh ta đâm vào ngã lăn trên mặt đất.
Đàm Kiệt cũng bị đà của bản thân mình làm cho suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Cậu sao rồi?” Cố Cơ Uyển muốn đi qua, nhưng mà ở một bên khác lại có người đang xông lại, cô căn bản cũng
không có dư thừa sức lực để quan tâm Đàm Kiệt.
“Cơ Uyển, coi chừng đó.” Nhìn thấy hai người đàn ông đang cầm dao muốn bỏ về phía Cố Cơ Uyển, Tô Tử Lạp
bị dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Mặc dù là hai tay của Cố Cơ Uyển đang phát run, nhưng mà cô vẫn giơ con dao lên, muốn liều mạng cùng với bọn
họ.
Đàm Kiệt quay người lại, hét lớn một tiếng rồi lao đến.
Tốt xấu gì thì anh ta cũng là một người đàn ông, cho dù biết rõ là đánh không lại, cũng tuyệt đối không thể để cho
một cô gái như Cơ Uyển gánh vác được.
“Đàm Kiệt!” Cái tên đầu đất này cũng chỉ biết có một chiêu.
Lúc nãy nhìn thấy đồng bọn của mình bị anh ta cụng đầu vào, những người kia đã sớm phòng bị rồi.
Bây giờ Đàm Kiệt lại nhào tới, bọn hắn trực tiếp giơ dao lên bổ lên trên đầu của anh ta, có phải là anh ta bị ngốc
rồi không.
Cố Cơ Uyển bị dọa đến nổi trái tim kéo chặt, giơ con dao vọt tới: “Đàm Kiệt tránh ra.”
Đàm Kiệt nào có thể nghe được, cho dù có chết đi nữa nhưng quyết không để con gái ngăn ở trước mặt của mình.
Keng một tiếng, một dao của Cố Cơ Uyển đã chém tới làm sai lệch phương hướng dao của đối phương.
Một dao kia của người đàn ông không chém lên trên người của Đàm Kiệt, lập tức bị Đàm Kiệt đâm đến ngã trên
mặt đất.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển cũng bị sức lực dao của đối phương làm cho cổ tay đau xót, thiếu chút nữa đau đến nỗi
không cầm được dao.
Lại đổi thành một người đàn ông khác đã lia dao đến trước mặt của cô.
Ông trời muốn diệt mình!
Cổ tay của Cố Cơ Uyển vẫn còn đang đau nhức, muốn nâng giao lên để ngăn cản thì cũng đã đến không kịp rồi.
Xet một tiếng, rõ ràng là âm thanh vết dao cứa qua da thịt, mùi máu tươi lập tức nồng nặc.
Nhưng mà mảy may không hề cảm giác được đau đớn.
“Đàm Kiệt…” Cố Cơ Uyển mở to mắt ra, nhìn Đàm Kiệt đang ngã qua một bên.
“Không… không phải là tớ… Đàm Kiệt chỉ là bị sợ nên choáng váng, trên người của anh ta không có vết thương.
“Hạo Phong…” Tô Tử Lạp nhìn Mộ Hạo Phong vẫn còn đang vật lộn với mấy người đàn ông kia, hai mắt đỏ lên,
nước mắt gần như rơi xuống.
Trên cánh tay của Hạo Phong có một vết dao, bây giờ vẫn đang chảy máu.
Sau khi cản một vết dao thay cho Cố Cơ Uyển, anh ta thậm chí cũng không kịp rên lên một tiếng, thậm chí cũng
không dừng lại nửa giây.
Tay vẫn cầm dao như cũ, lập tức ngăn cản ở trước mặt của bọn họ.
Cố Cơ Uyển cắn môi, cô đã biết chuyện này là như thế nào rồi.
Cô lại nắm chặt dao một lân nữa, đứng lên, liên đứng ngay sau lưng của bọn họ.
“Tử Lạp, nhanh chóng kêu cứu đi.”
Những người ở phía sau đang lao tới, liền sắp muốn gia nhập vào cuộc vật lộn.
Mặc dù là bọn họ có bốn người, nhưng mà thật ra cũng chỉ có một mình Hạo Phong đang chiến đấu.