ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 332

Cô Cơ Uyển miệng im như thóc, trong lòng lại âm thầm suy tính.
Trong nhà họ Mộ có gián điệp của một số người, thông tin này có lẽ là do Cổ Vị Y nói cho cô ta biết.
Dương Băng Băng chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, mà thật ra lúc đầu cô cũng chẳng thấy Cố Vị
Y có gì đáng sợ hết.
Nếu chỉ có mỗi Cố Vị Y thôi thì có rất nhiều chuyện cô ta không tài nào làm được, bao gồm cả cái chết của Bác
Văn.
Nhưng kiếp trước đến tận lúc chết cô cũng chẳng thể biết được rốt cuộc là kẻ nào đứng sau cô ta bày mưu tính kế.
Người này hiện giờ đã bắt đầu hợp tác với Cố Vị Y chưa?
Có phải là Mộ Khải Trạch không? Không đúng, cậu hai nhà họ Mộ không suy nghĩ thấu đáo kỹ càng được như
vậy. Rốt cuộc là ai chứ?
Bỗng nhiên có một con sóng đánh ập tới, Dương Băng Băng trượt chân ngã xuống, con dao trên tay cô ta vạch nên
một tia sáng bạc dưới ánh trăng, vô tình xẹt qua khuôn mặt Cố Cơ Uyển.
Cũng may Cổ Cơ Uyển phản ứng mau le, vội vàng ngửa đầu ra sau để né, chứ nếu không thì hiện giờ trên mặt cô
hẳn đã có thêm một vết thương rất sâu rồi.
Lưỡi dao thì sắc lẹm, đầu óc người cầm dao lại không hề tỉnh táo, hơn nữa ở đây còn là biển cả mênh mông nữa…
Nếu cô không tự cứu lấy bản thân mình thì sẽ chẳng còn cơ hội nào cả.
Lợi dụng khi Dương Băng Băng vẫn chưa kịp đứng vững lại, Cố Cơ Uyển căn chặt răng rồi bỗng nhiên dùng đầu
húc thật mạnh vào bụng cô ta.
Dương Băng Băng bị cô húc mạnh vào bụng, tay run lên, con dao rơi xuống rồi chìm nghỉm nơi biển cả sâu thắm,
không hề phát ra chút âm thanh nào.
Chính cô ta cũng nương theo lực quán tính mà lùi về sau vài bước, đứng không vững ngửa người ra sau rồi ngã
xuống. Một tiếng rầm vang lên, không biết đầu cô ta đã đập vào cái gì mà sau đó lại hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
Cố Cơ Uyển định bụng đi qua xem xem cô ta bị gì, không biết đập vào chỗ nào rồi, tốt hơn hết là đừng chết, nếu
không thì cô sẽ trở thành tội phạm giết người mất.
Thế nhưng cô vừa mới bước tới một bước thì bỗng nhiên lại có một đợt sóng đánh vào.
Chiếc ca-nô rung mạnh, Cố Cơ Uyển lảo đảo một thoáng, không đợi cô kịp đứng vững thì lại thêm một cơn sóng
tấp vào thuyền.
Cơn sóng khiến cả người cô đung đưa mạnh, vào lúc đặt định chân xuống lại vướng phải mạn thuyền làm cô đột
ngột mất thăng bằng rồi ngã xuống biển.
Cô mau chóng định vùng vẫy, song lại quên mất tay chân mình vẫn đang bị trói chặt.
Bây giờ rơi xuống biển còn nguy hiểm hơn ban nãy ở trên ca-nô!
Không chỉ nguy hiểm, bây giờ thật sự đã đến nước sự sống ngàn cân treo sợi tóc rồi!
Nước biển chui vào mũi cô, ngay lập tức khiến cô vì sặc nước mà choáng váng cả đầu óc, dù chỉ hơi mở mắt cũng
khiến cô đau đớn vô cùng.
Đáng chết! Sao cô lại để mình rơi vào tình huống bất lực tuyệt vọng như thế chứ.
Cô không tài nào thoát khỏi sợi dây thân đang trói chặt tay chân mình, cơ thể của cô bắt đầu chìm dần, đong đưa
theo từng đợt sóng rồi dập dờn trôi đi…
Hơi thở như bị bóp nghẹn, tay chân dân mất hết sức lực, cuối cùng đến cả ý thức cũng dần tan rã…
Cô vừa trở lại với thế giới này bao lâu? Thế mà nơi nơi đều ẩn chứa sự hiểm nguy, chỉ là muốn một cuộc đời bình
phàm thôi, sao lại khó khăn đến vậy?
Lần này hẳn sẽ không còn điều kì diệu nào xảy đến đâu nhỉ?
Chút ý thức cuối cùng của cô cũng trôi tuột theo làn sóng, hoàn toàn tan đi…
Trong một thoáng trước khi ngất đi, bỗng nhiên trong đầu cô lại nảy lên một câu hỏi.
Nếu cô chết đi, cậu cả… Liệu có vì cô mà rơi dù chỉ một giọt lệ không?
Cố Cơ Uyển mất tích.
Lúc người ta tìm thấy Dương Băng Băng thì cô ta vẫn đang nằm hôn mê trên ca-nô.
Nghe đâu đã đưa tới bệnh viện khám rồi, cô ta bị thương phần sau đầu, hiện tại vẫn còn đang mê man mất ý thức,
không biết liệu đầu óc có bị gì không nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.