CHƯƠNG 112: ĐÊM NAY CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI THUỘC VỀ
ANH
CHƯƠNG 112: ĐÊM NAY CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI THUỘC VỀ ANH
Đây là ngày thứ hai kể từ sau khi Cố Cơ Uyển tỉnh lại.
Sau khi rơi xuống biển cô đã cho rằng mình sẽ phải chết chắc rồi.
Điều kỳ diệu không thể diễn ra thêm lần nữa.
Thế nhưng thực tế đã chứng minh, có đôi khi kỳ tích sẽ xảy ra hết lần này tới lần khác, nhiều đến mức khó tin. Cô
không chết, cô lại được hồi sinh rồi.
Nhưng chỗ này là đâu vậy chứ?
Cô nằm trên giường, cả người không hề có chút sức lực thế nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Cô bị kẻ nào đó bỏ thuốc, không biết là loại thuốc gì nhưng lại khiến chân tay cô bủn rủn mất sức, đến cả việc giơ
ngón tay lên cũng khó khăn vô cùng.
Trong khoảng thời gian này có hai người phụ nữ đeo mặt nạ tiến vào phòng đưa cháo cho cô.
Rồi tối nay họ thậm chí còn đỡ cô vào phòng tắm rửa, sau đó thay cho cô một bộ váy vô cùng quyến rũ.
Đó là một bộ váy gần như trong suốt, nếu không có lớp lót bên trong thì chắc chắn sẽ lộ ra hết.
“Các người muốn làm gì? Bắt giữ… Bắt giữ người trái phép, tôi có thể kiện các người…”
“Ái chà, cô có biết chúng tôi là ai không? Định kiện chúng tôi?”
Hai người kia cười sằng sặc như thể vừa nghe thấy câu gì ngu ngốc lắm.
“Thôi bỏ đi, trông con bé như vậy chắc cũng chỉ là con nhà bình dân thôi, có khi ngay cả cái tên đảo Thiên
Đườngcũng chẳng có cơ hội nghe được!”
Đảo Thiên Đường!
Cố Cơ Uyển biết! Cô dĩ nhiên có biết đến!
Kiếp trước khi cô ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt đã từng nghe Lâm Duệ nhắc tới.
Khi đó Mộ Tu Kiệt vì đã đắc tội chủ nhân của đảo Thiên Đường mà thiếu là chút bị ám sát rồi, ký ức của cô về
chuyện đó vẫn còn rất rõ ràng.
Đảo Thiên Đường thật sự vô cùng đáng sợ.
Bọn họ nuôi rất nhiêu người, ai nấy đều trông có vẻ bình thường, nhưng trong số đó lại có rất nhiêu những tay sát
thủ.
Hội đấu giá của đảo Thiên Đường cũng rất nổi tiếng, chỉ có những cậu ấm con nhà có dòng dõi mới có tư cách
tham gia.
Vị trí tổ chức đấu giá của bọn họ rất hay thay đổi, vậy nên muốn bắt được cũng cực kỳ khó.
Quan trọng nhất là người chủ đứng sau bọn họ không phải chỉ là một người làm ăn buôn bán bình thường, nghe
đồn rằng người đó có quan hệ với rất nhiều thế lực ngâm trên khắp thế giới.
Nói chung là nếu chọc phải ông ta thì chẳng khác nào đã chọc phải thần chết.
Thế lực của Mộ Tu Kiệt cũng rất to lớn, thế nhưng anh đứng ngoài sáng, là một người làm ăn chân chính.
Nếu đắc tội người như chủ nhân đảo Thiên Đường này thì sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng sao cô lại ở chỗ như vậy chứ?
“Nhìn là biết con bé này vẫn chưa nghe thấy tên của đảo Thiên Đương rồi.” Một người trong số họ cười nói.
Người còn lại tóm lấy cằm cô, nghiêng đầu xem xét: “Nhưng tôi qua lại trong giới giàu sang ở Bắc Lăng này lâu
vậy rồi, tại sao chưa từng gặp qua cô chiêu nhà trâm anh nào có khuôn mặt xinh đẹp đến thế nhỉ?”
Khuôn mặt này thậm chí còn xinh đẹp hơn Cố Vị Y vốn được xem là đứng đầu Bắc Lăng nữa.