“Im miệng!” Sắc mặt Hạo Phong trầm xuống, lời này sao có thể nói trước mặt Cơ Uyển, cô sẽ tổn thương thế nào?
“Sao phải im miệng?” Tô Tử Lạp không phục nhưng cô ấy sợ Hạo Phong nhất.
Nắm đấm của Hạo Phong thật sự rất đáng sợ, một mình đánh hơn mười người mà lại không chịu thiệt chút nào.
Mặc dù cậu ấy bị thương nhưng những người kia cũng không khá hơn, ai nấy đều cụp đuôi chạy trốn.
Hạo Phong không thèm để ý cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vết thương trên trán Cố Cơ Uyển: “Có chuyện gì vậy?”
“Không cẩn thận đụng trúng.” Cố Cơ Uyển băng bó vết thương trên cánh tay cậu ấy xong mới đứng dậy.
Nhìn họ, trong lòng cô luôn thấy chua xót, cô đối xử với họ không tốt chút nào, thậm chí vì lấy lòng Mộ Tu
Kiệt mà xa lánh bọn họ.
Nhưng họ lại vì cô mà hy sinh mọi thứ.
Đời này cô nhất định sẽ không phụ tình bạn của họ nữa!
Cô lấy lại tinh thần: “Ăn gì chưa?”
Câu này của Cố Cơ Uyển khiến bụng Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt lập tức sôi ùng ục.
Cố Cơ Uyển cười nói: “Đi thôi, đi ăn một bữa thật ngon.”
.. Khi Cố Cơ Uyển dẫn mấy người bạn vào khách sạn Phượng Hoàng, Tô Tử Lạp lập tức lớn tiếng nói: “Cơ Uyển,
sao cậu lại dám tới nơi này, cậu thật sự được cậu cả Mộ và cậu hai Mộ bao nuôi à?”
“Tô Tử Lạp!” Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Hạo Phong quét qua.
Tô Tử Lạp lập tức bịt miệng, cười hì hì: “Đùa thôi mà, có điều…”
Cô ấy khẽ kéo ống tay áo Cố Cơ Uyển, hạ thấp giọng: “Cơ Uyển, thật sự ăn ở đây sao? Đồ ăn ở đây rất đắt, nghe
nói một bữa mất những vài chục triệu, thậm chí…”
“Đi thôi.” Khó khăn lắm mới được sống lại một đời, không đưa bạn bè đi ăn một bữa đàng hoàng thì sao có thể
chúc mừng cô trùng sinh?
Quản lý đại sảnh đi tới, nhìn cách ăn mặc kỳ lạ của mấy cậu thiếu niên nam nữ, sắc mặt lập tức hơi khó coi.
Nhưng dù sao cũng được huấn luyện vào cương vị, trên mặt ít nhất vẫn hơi ý cười: “Chào mọi người, xin hỏi là
nghỉ lại hay dùng cơm?”
Tô Tử Lạp núp sau lưng Cố Cơ Uyển, không dám nói chuyện với quản lý khách sạn cấp cao, không biết nói
chuyện có thu phí phục vụ không?
Cô ấy không có tiền!
Đàm Kiệt cũng lo lắng, khách sạn Phượng Hoàng nổi tiếng ở Bắc Lăng, không phải nơi người bình thường có thể
ăn nổi.
Mặc dù Cơ Uyển là cô ba nhà họ Cố nhưng trước nay ông Cố đều không thích người con gái này, tiền tiêu vặt cho
cô còn không bằng số lẻ của cô hai.
Cố Cơ Uyển nghèo thế nào mọi người đều biết, không cần phải giả vờ giàu có trước mặt họ.
Thật ra ăn ở quán bán hàng cũng có thể ăn rất ngon, không phải sao?
Quản lý thấy mắt mấy người trẻ loé lên, rõ ràng là kiểu không có tiền, ý cười trên mặt ông ta dần biến mất, mặt
cũng trầm xuống.
“Mấy cô cậu, nếu không phải tới ăn hay ở lại thì… mời về cho.”
“Uyển Uyển, nếu cậu thật sự muốn ăn ở đây thì ăn đi.” Mộ Hạo Phong vẫn luôn cưng chiều Cố Cơ Uyển nhất:
“Tôi trả tiền”
“Cậu trả tiền? Cậu biết một bữa ăn ở đây bao nhiêu tiền không?”
Đàm Kiệt kéo ống tay áo cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Không có ba chục triệu thì không ăn no đâu.”
Ba mươi triệu! Cho dù một ngày Hạo Phong làm ba công việc thì một tháng cũng không trả nổi.
Đều biết Hạo Phong thương Cố Cơ Uyển nhưng cũng không thể dung túng tới mức này.
Bây giờ cậu ấy đã mỗi ngày làm thêm hai việc rồi, còn phải học đại học, thật sự muốn cậu ấy mệt chết ư?