CHƯƠNG 26: KHÔNG CÓ TIỀN THÌ ĐỪNG PHÙNG MÁ GIẢ
TRANG LÀM NGƯỜI MẬP
CHƯƠNG 26: KHÔNG CÓ TIỀN THÌ ĐỪNG PHÙNG MÁ GIẢ TRANG LÀM NGƯỜI MẬP
“Cô nói gì?” Đàm Kiệt và Tô Tử Lạp lập tức tiến lên một bước, chắn trước mặt Cố Cơ Uyển.
Mặc dù họ cũng cảm thấy ví tiền mình không cùng đẳng cấp với nhà hàng này nhưng không có nghĩa là Dương
Băng Băng có thể chế giễu Cố Cơ Uyển!
Mộ Hạo Phong siết chặt nắm đấm, đốt năm ngón tay kêu lên răng rắc.
Oan gia ngõ hẹp, chiều nay Dương Băng Băng mới tận mắt chứng kiến cậu con trai này đánh người của mình chạy
mất, bây giờ nhìn thấy cậu ấy ít nhiều vẫn hơi sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông bên cạnh mình, lá gan cô ta không sợ nữa, lập tức đứng thẳng lưng.
“Thế nào? Lại muốn đánh nhau à? Cố Cơ Uyển, sao cô cứ ở cùng đám rác rưởi này thế? Chẳng trách chị Vị Y đều
nói cô không cứu nổi nữa rồi!”
Dương Băng Băng là cháu gái Dương Hiểu Nha, là em họ Cố Vị Y, trước nay vẫn luôn bắt chước cô ta.
“Cô nói ai rác rưởi! Cô nói lại lần nữa xem!” Tô Tử Lạp tức đỏ mặt.
“Lẽ nào các người không phải à?” Dương Băng Băng nhìn Giám đốc: “Ông thật sự mời mấy người này tới làm
thuê?”
“Không phải thưa cô, họ không phải người của khách sạn chúng tôi.”
Giám đốc vừa nhìn người đàn ông đi cùng Dương Băng Băng nên biết là người mình không chọc nổi.
Sắc mặt ông ta trâm xuống, nhìn mấy người Cố Cơ Uyển nói: “Nếu mấy người không có tiên thì mời ra ngoài.”
Dương Băng Băng cười lạnh nhìn họ: “Thì ra là tới ăn cơm à? Không sao, họ có tiền thì để họ ăn đi, có điều tôi
thấy họ cũng chỉ có thể ăn cơm chùa mà thôi, ha!”
Giám đốc muốn gọi bảo vệ tới, bỗng Cố Cơ Uyển lên tiếng: “Chúng tôi tới để dùng bữa, lẽ nào khách sạn ông có
quy định phải trả tiền trước mới được gọi món?”
“Điều này…” Quản lý khách sạn sững sờ, không có lời nào để nói.
Cố Cơ Uyển dắt Tô Tử Lạp đi về phía thang máy.
Quản lý muốn ngăn cản nhưng lại hoàn toàn không có lý do để ngăn họ.
Mặc dù họ nhìn có vẻ không có tiền nhưng người ta còn chưa gọi món, nếu đuổi đi lúc này cũng không có lý.
Mấy người Cố Cơ Uyển vào thang máy, Dương Băng Băng hừ lạnh: “Tôi phải xem xem họ ăn được thứ gì, đừng
đến một món ăn nguội cũng không ăn nổi!”
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, thoáng chốc thay đổi thành khuôn mặt nhu hoà: “Đi, chúng ta đi ăn
thôi.”
Người đàn ông đưa thẻ cho Giám đốc, Giám đốc lập tức khom lưng cười nói: “Thì ra là cậu chủ nhà họ Mộ, mời
lên tầng hai, tôi lập tức cho người chuẩn bị vị trí tốt nhất cho anh.”
“Không cần, chọn một bàn gần mấy người vừa nãy là được.”
Dương Băng Băng muốn xem xem mấy người Cố Cơ Uyển có phải bốn người ăn một món nguội hay không!
Cô ta khẽ lắc cánh tay Mộ Dạ Hàn, nũng nịu: “Là Cố Cơ Uyển đó làm chị họ em bị thương trước nên em mới ghét
cô ta như thế, anh đừng để bụng.”
“Em nói cô ta khiến Cố Vị Y người đẹp số một Bắc Lăng bị thương?” Mộ Dạ Hàn rất ngưỡng mộ Cố Vị Y.
Nhưng nghe nói cậu hai đang theo đuổi Cố Vị Y, mặc dù anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Mộ nhưng chỉ là con trai
của ông hai, coi là chi bên.
Ở bên ngoài anh ta nở mày nở mặt nhưng trước mặt ba cậu chủ dòng chính nhà họ Mộ lại không có địa vị gì.