Nên lùi lại mà cầu cái khác, anh ta nói chuyện yêu đương với em họ Cố Vị Y là Dương Băng Băng.
Dù sao Dương Băng Băng cũng ngọt ngào động lòng người.
Hai người lên lầu, quản lý đích thân sắp xếp chỗ ngồi cho họ, dù là cậu chủ chi bên của nhà họ Mộ nhưng ở Bắc
Lăng đều là nhân vật lớn!
Quả nhiên vị trí giám đốc tìm cho họ chỗ không liền nhau, còn Cố Cơ Uyển và ba người bạn ngồi bên cửa sổ.
Dương Băng Băng ngồi xuống nhìn Mộ Dạ Hàn: “Dạ Hàn, anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi.” Dương Băng Băng là người yêu mới của Mộ Dạ Hàn, anh ta đối xử với phụ nữ luôn rất hào phóng.
“Vậy em tự chọn nhé.” Mấy món Dương Băng Băng chọn đều là những món đắt nhất, giọng cô ta không nhỏ,
người
xung quanh đều nghe thấy.
Tô Tử Lạp vô tình nhìn thấy một món mà Dương Băng Băng chọn trong thực đơn, suýt nữa sợ hãi mặt trắng
bệch.
Một món ăn ba mươi triệu, đồ thần kinh! Có cần ra vẻ thế không?
“Sao vậy? Muốn ăn gì?” Cố Cơ Uyển đưa thực đơn tới trước mặt họ nhưng không ai dám chọn.
Một món cũng mấy triệu, đúng là thần kinh!
Tiền của một món ở đây đủ cho mấy người họ ăn mấy ngày, ăn một bữa này có phải đến quần trong cũng phải đưa
đi cầm đồ mới có thể trả nổi không?
Mộ Hạo Phong nhìn Cố Cơ Uyển, mặc dù giọng không lớn nhưng rất kiên định: “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi, tôi…”
“Không, bữa này tôi mời mọi người, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” Cố Cơ Uyển cười nói.
Nhưng mấy người vẫn không dám chọn.
“Thế nào? Có phải lần đầu tiên tới không? Có cần tôi giới thiệu giúp mấy người món nổi tiếng của khách sạn này
không?”
Dương Băng Băng không biết đã tới từ lúc nào, cười gió xuân ấm áp: “Nghe nói tôm hùm Y Diện ở đây rất ngon,
tôm hùm từ biển lớn được chuyên cơ vận chuyển về trong ngày đó.”
Tôm hùm Y Diện biển lớn… Tô Tử Lạp vừa nhìn, mắt trợn lên.
29 triệu 4! Tôm hùm quỷ gì vậy! Ăn vàng lớn lên à?
“Được, vậy cho tôi một phần tôm hùm Y Diện.”
“Uyển Uyển…” Tô Tử Lạp còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Cơ Uyển đã gọi món.
Sắc mặt Dương Băng Băng khẽ biến, hừ lạnh nói: “Cố Cơ Uyển, cho dù phùng má giả trang làm người mập (*) thì
cũng phải xem mình có giả nổi hay không!”
(*) Phùng má giả trang làm người mập: ý chỉ làm việc quá khả năng
“Vậy ư? Tôi gầy thế này sao phải giả mập? Hơn nữa tôi cũng không muốn mập, lẽ nào phải chân thô như cô thì cô
mới hài lòng?”
Lời của Cố Cơ Uyển khiến mặt Dương Băng Băng lập tức đỏ bừng.
Vóc người cô ta thật sự cũng không tệ nhưng xấu nhất là đôi chân, thịt mỡ trên đùi không thể nào giảm được!
Cô ta không mặc được váy quá ngắn chính vì chân quá thô!
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi tới, cũng không biết khách sạn mấy người có món gì nổi tiếng.”
Cố Cơ Uyển nhìn nhân viên phục vụ, cười nhạt một tiếng: “Hay quá rồi, họ gọi gì thì cô cũng cho chúng tôi như
vậy.”
Cô chỉ vào Dương Băng Băng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, họ chỉ có hai người, chúng tôi bốn người… Thế
này đi, gọi gấp hai phần của họ.”
“Hai… phần?” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt trừng lớn hai mắt, quá mức sợ hãi, trái tim có phần không chịu nổi.
Nhân viên phục vụ cũng không dám tin: “Họ… gọi đều là món nổi tiếng của nhà hàng ạ…”
“Sao vậy? Lễ nào cô không tự tin với món nổi tiếng của nhà hàng mình?”
“Không phải ý này…”
“Vậy chốt đơn đi, đừng kéo dài thời gian của chúng tôi.” Cố Cơ Uyển nhìn ly rượu rồi cười nói: “Đúng rồi, cho
chúng tôi