CHƯƠNG 27: VÌ ANH, CÓ ĐÁNG KHÔNG?
CHƯƠNG 27: VÌ ANH, CÓ ĐÁNG KHÔNG?
“Dạ Hàn, người bạn này của em lần đầu tiên tới, em chỉ là muốn xem xem có thể giúp gì được không.”
Thật vất vả mới tóm được cơ hội bêu xấu Cố Cơ Uyển, Dương Băng Băng sao có thể nguyện ý buông tha dễ dàng
được?
Cô ta cười nói: “Có thể bọn họ đối với rượu không được hiểu lắm, nói gì mà SENDEVISION, CONSAICE, dù
sao cũng quen biết, em không thể nhìn bọn họ mất mặt mà không quản, có phải hay không?”
Không nghĩ tới sắc mặt Mộ Dạ Hàn càng trầm hơn, giọng nói nghe càng thêm mất hứng: “Tôi nói, đi về!”
“Dạ Hàn…”
“Cô gái này, SENDEVISION bảy tám năm và CONSAICE tám hai năm, khách sạn chúng tôi đều có, nhưng, toàn
bộ quán mỗi loại chỉ có hai chai.”
Phục vụ gật đầu với Dương Băng Băng, được tu dưỡng nghề nghiệp tốt, trên mặt cậu ta vẫn là nụ cười nhạt, trừ cái
này ra không còn biểu cảm nào khác.
Lại nhìn Cố Cơ Uyển, thái độ của phục vụ so với vừa rồi khá hơn nhiều.
Cậu ta nói: “Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, bốn chai rượu vang này là đồ quý của quán rượu chúng tôi, là… chuẩn bị
cho cậu cả Mộ, cho nên…”
Cậu cả Mộ! Toàn bộ Bắc Lăng, dám dùng cái chức danh “cậu cả Mộ này, trừ Mộ Tu Kiệt, còn ai nữa?
Ở Bắc Lăng, cho dù có người họ Mộ, cho dù anh ta cũng trùng hợp là cậu chủ trong nhà, nhưng, ở bên ngoài, ai
cũng không dám nói mình là cậu cả Mội
Cố Cơ Uyển cười nhạt: “Nếu đã là đồ cậu cả Mộ thích, vậy tôi cũng không tranh giành nữa, cho tôi bốn chai
Sprite.”
Phục vụ gật đầu, cầm menu đi.
Dương Băng Băng chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu, không nghĩ tới trên đời này thật sự có hai loại rượu này, mà
rượu này, lại là thứ cậu cả Mộ thích!
Trước tiên mặc kệ hai loại rượu này rốt cuộc là tốt hay không tốt, nhưng nếu là thứ cậu cả Mộ thích, vậy thì nhất
định là hàng cao cấp!
Vừa rồi cô ta còn ngay trước mọi người giễu cợt Cố Cơ Uyển không hiểu về rượu, thậm chí còn lớn tiếng nói căn
bản không có hai loại rượu này, bây giờ…
“Ha…”
Cách đó không xa, một cô gái không nhịn được cười ra tiếng.
Trên bàn ăn khác, tiếng cười dần dần truyền tới, dĩ nhiên, đều ở đây cười cô ta không chỉ nông cạn, còn muốn
dùng sự nông cạn của mình đi giễu cợt người khác.
Dương Băng Băng vừa tức vừa xấu hổ, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhất
thời không nói ra được nửa câu.
Thì ra vừa rồi Mộ Dạ Hàn mất hứng như vậy bảo cô ta đi về, là bởi vì nhìn thấu sự nông cạn của cô ta.
Mất mặt quá đi! Mất mặt đến nỗi cô ta muốn khóc!
Dương Băng Băng cắn răng, ảo não trở lại vị trí của mình.
Nhất định là Cố Cơ Uyển ở bên cạnh cậu cả Mộ nghe nói qua hai loại rượu này, rồi tự coi mình là chuyên gia.
Bọn họ không phải gọi món sao? Cô ta sẽ chờ xem, đợi lát nữa đám quỷ nghèo đói kia không trả tiền nổi, khóc lóc
ra sao phải ở lại rửa chén!
Thức ăn mắc như vậy, có rửa chén cũng không thương nổi! Cô ta không ngại báo cảnh sát dùm đâu!
Mấy trăm triệu, đủ bọn họ uống cả đời