Sắc mặt Mộ Dạ Hàn khó coi, Dương Băng Băng lập tức kéo tay anh ta, ra sức chu môi làm nũng.
“Dạ Hàn, anh biết mà, nhà người ta dạy dỗ rất nghiêm, ba em không cho em uống rượu, em cũng không thích thứ
này, làm sao có thể thấp hèn giống những cô gái kia, ngày ngày nghiên cứu rượu?”
Cô ta lắc lắc tay Mộ Dạ Hàn, giọng điệu càng mềm mại: “Dạ Hàn , chẳng lẽ, anh thích kiểu con gái hư hỏng ngày
ngày lui tới hộp đêm, mỗi tối đều đổi một người đàn ông sao?”
Tô Tử Lạp thiếu chút nữa không nhịn được muốn mắng chửi, ai ngày ngày lui tới hộp đêm đổi đàn ông?
Dương Băng Băng ả tiện nhân này, cái miệng quả không đơn giản!
Cố Cơ Uyển lại ấn cô ấy trở lại, cười nhạt: “Chỗ này dù gì cũng là nơi cao cấp, chúng ta yên lặng một chút, đừng
học người ta ồn ào gây rối, thất lễ lắm”
Giọng cô không lớn, nhưng muốn cho người xung quanh nghe được, thì dư sức!
“Tiện nhân! Cô nói ai ồn ào gây rối!” Dương Băng Băng là ai chứ, từ nhỏ được người của nhà họ Dương nâng niu
trong bàn tay mà lớn lên, sao có thể chịu được ủy khuất này?
Cố Cơ Uyển đương nhiên sẽ không để ý cô ta, nhưng, những ánh mắt xung quanh càng tỏ ra khinh thường.
Dương Băng Băng tức giận không có chỗ phát tiết, muốn đi qua lý luận với Cố Cơ Uyển, Mộ Dạ Hàn ngồi cùng
bàn lại nói: “Nếu như không muốn ăn cơm, vậy thì đi đi.”
Anh ta cảm thấy thật mất mặt!
Vốn dĩ nhìn cô gái này ngọt ngào đáng yêu, lại là em họ của Cố Vị Y, dựa vào yêu thích của anh ta đối với Cố Vị
Y, thì yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cũng thích Dương Băng Băng.
Trước kia mặc dù cô ta cũng làm nũng, nhưng Mộ Dạ Hàn cảm thấy đây là điểm đáng yêu đặc biệt của tiểu nha
đầu, cũng tùy ý cô ta nũng nịu càn quấy.
Nhưng hôm nay, trước mặt cô gái tên là Cố Cơ Uyển, anh ta lại cảm thấy Dương Băng Băng thật giống như một
thằng hề!
Mặc dù dáng dấp Cố Cơ Uyển quả thật rất khó coi, mặt đây tàn nhang, nhưng khó mà hình dung, cử chỉ nói năng
của cô ấy cao nhã, rất có khí chất!
Khí chất như vậy, không phải cô gái nhà bình thường có thể tu luyện ra được.
Nếu như không phải là Cố Vị Y đẹp hơn cô gấp trăm lần, anh ta thật sự cảm thấy, khí chất bây giờ của Cố Cơ
Uyển, ngay cả Cố Vị Y cũng không bằng cô!
Bây giờ lại nhìn cô gái ngồi ở đối diện mình, thật lòng cảm thấy khiến người ta ngán ngẩm!
Dương Băng Băng biết anh ta tức giận, dù là trong lòng ấm ức đi nữa, cũng không dám tiếp tục gây rối.
Thức ăn đúng lúc đưa lên, Dương Băng Băng chu môi, mặc dù không gây rối, nhưng, chính là không ăn!
Cô ta ấm ức! Cô ta khó chịu! Cô ta bị người ta ức hiếp! Mộ Dạ Hàn lại không an ủi, ngược lại còn trách móc!
Cô ta chính là không ăn! Mặc dù, tôm hùm đại dương, cua hoàng đế hun khói, bào ngư sốt kia từng món đều khiến
cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng, Mộ Dạ Hàn không dỗ cô ta, cô ta sẽ không ăn!
Lại nhìn bàn cách vách, Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt chỉ bứt rứt hai giây, sau khi nhìn thức ăn đem lên, cũng không
nhịn được nữa, ăn ngấu nghiến.
Chuyện đến lúc này, thức ăn cũng lên rồi, có trả nổi hay không cũng phải trả!
Nếu đã như vậy, còn không bằng dốc sức ăn một bữa, ăn xong lại nghĩ cách.
Cùng lắm là, thế chấp tất cả tài sản!
Ăn đã rồi nói!
“Ngon quá! Thịt cua hoàng đế này vừa nhẫn vừa mềm, trước giờ tớ chưa từng ăn cua nào ngon như vậy!” Tô Tử
Lạp hạnh phúc như muốn rơi nước mắt.
Đàm Kiệt cũng ăn đến mức hoàn toàn không để ý hình tượng: “Ngon thật, thật sự rất ngon!”
Ngay cả người trầm tĩnh nhất Mộ Hạo Phong cũng vùi đầu ăn, đáy mắt có ý cười khó thấy.
Khách sạn cao cấp, đắt có cái lí của đắt, mặc dù thật sự có hơi đắt thật, nhưng, ăn đồ ăn ngon ở đây, tuyệt đối là
hưởng thụ cuộc sống!
Không chỉ có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt tươi, mà tay nghề nấu nướng cũng là số một quốc tế.
Rất ngon! Ngon đến mức ngay cả tên họ là gì cũng quên rồi.