CHƯƠNG 157: BỞI VÌ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI KHÔNG
THÍCH CÔ.
CHƯƠNG 157: BỞI VÌ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI KHÔNG THÍCH CÔ.
Cố Cơ Uyển cút đi ngay lập tức.
Sau khi tìm được một bộ quần áo để thay trong phòng trên lầu hai, thì lập tức xuống lầu, rời khỏi đại sảnh. Đi ra
khỏi Vọng Giang Các, ngay cả đầu cũng chẳng thèm quay lại lấy một cái. Trên ban công lầu hai, người đàn ông
đứng ở nơi đầu gió. Nhìn bóng ảnh càng lúc càng xa kia, ánh mắt âm trầm, khí lạnh nặng nề.
“Cậu cả Mộ.” Cố Vị Y đứng ở trong góc nhìn anh đã rất lâu.
Sau khi nghe nói cậu cả Mộ tức giận đuổi mợ chủ ra ngoài, cô ta lập tức quay lại tìm anh. Nhìn thấy bóng dáng
đứng trên ban công của anh, muốn qua đó an ủi, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội. Anh quá lạnh, bóng ảnh
lạnh đến cứng đờ, dễ dàng khiến cho người ta đánh mất dũng khí tiến gần. Lúc này, sau khi hít vài hơi thật sâu, cô
ta cuối cùng cũng cẩn thận dè dặt mà tiến gần vài bước.
“Cậu cả Mộ, em nghe nói, anh và…Uyển Uyển cãi nhau rồi.”
Người đàn ông đứng trên ban công không có chút phản ứng gì, Cố Vị Y cúi thấp đầu, bộ dạng rụt rè, đáng thương
không nói thành lời.
“Xin lỗi, cậu cả Mộ, Uyển Uyển hiểu lầm em đúng không? Em không biết…em ấy lại tức giận như vậy.”
Người phụ nữ hẹp hòi đó, vậy mà lại dám cãi nhau với cậu cả Mộ, ha, thật là ngu ngốc chết đi được. Người đàn
ông xuất sắc như vậy, đương nhiên phải dỗ dành, còn cãi nhau sao? Đây không phải là tìm chết ư?
“Cậu cả Mộ, thật sự rất xin lỗi, Uyển Uyển từ nhỏ đã không thích em, lần này, anh đối tốt với em như vậy, em ấy
chắc chắn sẽ không vui.”
Cô ta diễn ra một vẻ hèn mọn nhất, lúc này đã đi đến sau lưng anh. Anh thật sự rất cao, muốn nhìn thật kỹ góc
nghiêng của anh, thì cần phải ngẩng đầu. Cái cảm giác ngửa mặt trông lên nhìn anh thế này, khiến cho Cố Vị Y mê
luyến đến điên cuồng.
Cô ta thích như vậy, thật sự rất thích như vậy, nhìn anh, yêu anh, mê mẩn anh.
Đợi anh quay đầu nhìn cô ta, đợi anh ôm cô ta, đợi anh dùng sức mạnh điên cuồng nhất, đè lên cô ta…
Hơi thở của Cố Vị Y rất nhanh liền trở nên gấp gáp, chỉ cần hoang tưởng đến từng cảnh mình và cậu cả Mộ điên
cuồng ở bên nhau thì lại nhịn không được mà trái tim đập nhanh, mặt đỏ tía tai. Giống như, cả người thật sự đã
hoàn toàn trao trọn cho anh rồi vậy. Nhưng người đàn ông đứng trước lan can vẫn không có chút phản ứng nào cả.
Cố Vị Y nhịn không được mà vươn tay ra, rất muốn đụng vào lưng anh một chút, nhưng, không có dũng khí.
Cô ta hít thở sâu một hơi, thanh âm càng thêm nhu hoà: “Cậu cả Mộ, nếu như…nếu như anh muốn, em…em có
thể đi giải thích với em ấy.”
Cô ta vẫn ngước lên nhìn anh, nhìn đến trái tim sắp tan vỡ rồi.
“Bất kể anh muốn em làm thế nào, em đều đồng ý làm, chỉ cần là anh nói, em đều nghe, có được không?”
Đàn ông, có ai là không thích phụ nữ ngoan ngoãn như vậy chứ?
So với ả ngốc Cố Cơ Uyển đó, có phải anh cảm thấy, cô ta mới là cô gái đáng yêu nhất toàn thế giới này không?
Cố Vị Y chờ đợi, chờ đợi sự thương xót của Mộ Tu Kiệt.
Nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ đứng trước lan can, từ đầu đến cuối, không có một chút phản ứng nào cả.
Có phải anh không nghe thấy lời cô ta nói không? Nhưng mà, khoảng cách gần như vậy, sao có thể không nghe
thấy chứ?
“Cậu cả Mộ?”
Cố Vị Y lại thử tiến gần thêm hai bước, khoảng cách với anh bây giờ, chỉ còn lại khoảng năm bước mà thôi.