ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 730

Cố Cơ Uyển ngồi xổm xuống trước xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt già nua của bà.
Đối với cái ký ức không vui lần trước, hai người đều không nhắc lại nữa.
“Gần đây có khoẻ không? A Kiệt đối với cháu thế nào?” Bà cụ nắm lấy tay cô, trong lòng đột nhiên chua xót.
Lần trước bởi vì Cố Vị Y bị thương, trong lòng bà sốt sắng, cũng không biết là có nói lời trách cứ Uyển Uyển
không.
Nhưng, bà vứt Uyển Uyển ở lại, chính là sự thật.
Lúc đó thật sự là quá hấp tấp, bây giờ nhớ lại, lập tức lại đau lòng.
Khi Uyển Uyển bị vứt lại, có phải đã chịu uỷ khuất rồi không?
“Bà nội biết, nhất định không phải cháu…”
“Đều đã qua rồi, bà nội, chấu rất ổn, không có chuyện gì hết.”
Bà cụ thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay của cô: “Uyển Uyển, đẩy bà nội đi vòng vòng đi.”
“Dạ”
Hai người đi dạo dưới bóng cây, nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng vậy mà lại cảm thấy an lành.
Trên đường đi, không có ai nói chuyện, cũng không biết phải nói gì.
Cố Vị Y giống như một bức tường ngăn cách giữa hai người, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng
lại không nói được lời nào.
Sau khi đi được mười phút, Cố Cơ Uyển đột nhiên nói: “Bà ơi, cháu đưa bà về nha?”
Sau khi đuổi A Hân đi, bên quản gia nhất định sẽ sắp xếp người làm cho bà cụ.
Khi đó, bà cụ có thể cần phải thích nghi một thời gian.
Về sớm một chút, có lẽ quản gia đã cử người qua rồi.
“Uyển Uyển, cháu có còn đến thăm bà nội nữa không?”
Bà cụ cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là đột nhiên, trong lòng có chút bất an.
Giống như là, có dự cảm cô sẽ không đến nữa vậy.
Cố Cơ Uyển cúi đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.
Cô quả thực đã nghĩ, chỉ cần bà cụ khỏe mạnh, cái nhà họ Mộ này, sau này có lẽ cô thật sự sẽ ít đến.
Quá tiến gần đến bà, chưa chắc là chuyện tốt.
Kiếp trước Cố Vị Y và người đứng sau đó, tất cả những người muốn đối phó, gần như đều có liên quan đến cô.
Mà bọn họ, đều không có kết cục tốt.
Nhưng bây giờ, ánh mắt mà bà cụ nhìn cô, cái loại khẩu khí mất mát này, lại khiến cô không nỡ.
“Cháu…sẽ thường xuyên đến thăm bà.” Cuối cùng, cô vẫn hứa.
Bà cụ gật gật đầu, quét đi sự âm u trong tâm trạng khi nãy.
Ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Uyển Uyển, thời gian này, sống cùng A Kiệt có tốt không?”
“Tốt ạ.” Cô nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời.
Bà cụ không có nghi ngờ gì, cười nói: “A Kiệt là người tốt, bất kể thế nào, hai đứa phải thật hạnh phúc.”
“Dạ ”
Cố Cơ Uyển đưa bà cụ về nhà sau, lão quản gia quả nhiên đã đích thân đưa vài người giúp việc nữ tới, để cho bà
cụ chọn.
Còn tại sao Cố Cơ Uyển nhất định phải đuổi A Hân đi, quản gia không biết, cũng không định hỏi.
Người làm nhà họ Mộ ít nhất là một trăm người, thêm một người cũng không nhiều hơn, mà bớt một người cũng
không ít đi.
Đối với ông ta mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện không quan trọng gì.
Sau khi tạm biệt bà cụ, Cố Cơ Uyển lập tức rời khỏi.
Ở trong sân, nhìn thấy Lâm Duệ đang đứng cách đó không xa, như thể đang đợi ai đó.
Không muốn có giao tiếp nào với người của cậu cả Mộ, Cố Cơ Uyển đi khỏi con đường đó, đi đến cửa lớn bằng
con đường khác.
Lâm Duệ không ngờ mợ chủ vì để tránh né mình mà đi đường khác.
Sau một hồi sững sờ, anh ta lập tức đuổi theo: “Mợ chủ! Chờ một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.