ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 836

CHƯƠNG 179: BÂY GIỜ BÀ ẤY THẾ NÀO?

CHƯƠNG 179: BÂY GIỜ BÀ ẤY THẾ NÀO?
Tân Chi Châu rạng sáng ra ngoài, vì quá đau đầu, anh ta đi mua chút thuốc đau đầu.
Không ngờ lúc trở lại, thấy có người đánh nhau trên đường, lại bị ngộ thương.
“Sớm bảo cậu nghỉ ngơi không nghe, bây giờ, nhất định phải nghỉ ngơi đi?”
Cố Cơ Uyển cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, lúc về để Mộ Hạo Phong đưa anh ta đến bệnh viện.
Bây giờ, người này không dừng lại được rồi.
Ngoại trừ băng bó vết thương ở cánh tay, còn thuận tiện xem xét nội khoa.
Cảm cúm phát sốt, bị bác sĩ mắng một lúc lâu, nếu muộn thêm một chút nữa đến, sẽ dẫn đến cả viêm phổi
“Còn thiếu năm câu.” Tân Chi Châu đang truyên nước nhìn Cố Cơ Uyển, vẻ mặt lo lắng.
“Có người nhân viên như cậu, tôi không biết là họa hay là phúc.” Cố Cơ Uyển nhẹ thở dài một hơn.
“Tại sao vậy?” Tô Tử Lạp lại không hiểu, “Nhân viên tốt như vậy, ông chủ khác câu còn không có.”
“Liêu mạng làm việc đối với ông chủ mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng quá liêu mạng là một mối họa.”
Như bây giờ, có tính là tai nạn lao động không? Ai…
Nhiệt tình quá lại dở, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, cũng không thể trách Tần Chi Châu được.
Truyền hết nước trở lại phòng nghỉ trong văn phòng, mới 8 giờ 15.
Buổi sáng chỉ có ba bốn tiết, mười giờ mới bắt đầu, cách bây giờ còn hơn một tiếng.
Tân Chi Châu còn muốn tiếp tục vẽ tranh, Cố Cơ Uyển nháy mắt ra hiệu cho Mộ Hạo Phong.
Mộ Hạo Phong trực tiếp ném Tân Chi Châu lên giường, lạnh lùng nói: “Hôm nay xin nghỉ cho cậu, trước trưa nay
còn dám ngôi dậy, đánh gãy chân.”
Mặc dù lời này có mấy phần vui đùa, nhưng, Mộ Hạo Phong cao lớn, thật sự có lực chấn nhiếp.
Tần Chi Châu không sợ ai, chỉ sợ mỗi Mộ Hạo Phong.
Năm đấm của người này cứng như sắt, bình thường lúc đánh bao cát ở phòng gym ở công ty, nhìn cũng cảm giác
bao cát sắp bị anh ta đánh vỡ.
Thể trạng và tính tình như vậy, không ai dám chọc.
“Hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai là thứ sáu, cũng đến lúc bình chọn trận bán kết rồi.”
Chỉ còn thời gian một ngày, chỉ sợ là tranh của bọn họ không kịp phác thảo lên màu, đã như vậy, còn cân phải liêu
mạng làm gì?
“Đúng đấy a, dù sao bây giờ bức thứ hai cũng đã vẽ xong rồi, có thể qua hay không, không liên quan đến việc hôm
nay cậu vẽ.”
Tô Tử Lạp rót cho cậu ta cốc nước, sau khi để cậu ta uống thuốc xong, cô ấy buông chén, trực tiếp đắp chăn lên.
“Hôm nay vẽ, là chuẩn bị cho trận chung kết.” Tân Chi Châu mặc dù sợ Mộ Hạo Phong, nhưng vẫn có chút chưa
từ bỏ.
Trận chung kết cuối tuần, cậu ta vốn định sau bốn kỳ kết thúc, dùng một tác phẩm hoàn chỉnh dự thị.
Cho nên, nhiệm vụ của cậu ta lại nặng hơn trước, không phải bởi vì qua trận bán kết mà nhẹ đi.
“Mọi người không cần lo, trận chung kết sửa thành thi đấu theo kỳ, từ thứ hai bắt đầu, không cần tác phẩm cũ,
muốn đội sáng tác tác phẩm hoàn toàn mới, đấu ba vòng.”
Hạ Lăng Chi sáng sớm nghe tin tức này vội vã đi đến: “Tin tức còn chưa tuyên bố, tôi nghe người trong viện lộ
ra.”
“Có ý gì?” Cái gì gọi là không cần tác phẩm cũ?
Sáng tác mới hoàn toàn, chẳng lẽ, lại vẽ lại tác phẩm mới lần nữa?
“Cụ thể như thế nào tôi cũng không biết, chỉ nghe nói là cao tâng của ngành Anime của Giang thị lộ ra tin tức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.