“Hắn sẽ không ở trên thế giới này lâu đâu,” Simon bảo cô. “Ta
giữ hắn sống là bởi vì hắn là một món quà cho Meghann.”
Gabrielle bĩu môi khi hắn đề cập nhân tình của mình và tháo
một cái móc khóa phía sau váy, khỏa thân đứng trước chủ nhân
của ả. “Tôi yêu ngài đã hàng trăm năm trước khi con khốn đó
được sinh ra. Cô ta khinh miệt ngài, và hợp sức với những kẻ
thù của ngài. Tại sao không chọn một người tình sẽ trao ngài
mọi thứ ngài muốn chứ?”
Màn giết chóc kia đã kích động cô ta, Simon nghĩ, quan sát
núm vú săn cứng và hơi thở nặng nhọc. Hắn cũng bị kích động
vì thế hắn bế cô ta lên và chiếm cô ta trên bức tường bê tông của
tầng hầm.
“Tôi vui mừng khi thấy Meghann không còn nắm giữ trái
tim ngài nữa,” Gabrielle nói và mỉm cười sau đó.
Simon cười lớn và ném cho ả ma cà rồng cái váy của ả.
“Chuyện cô ấy có hay không nắm giữ trái tim ta chẳng liên quan
gì đến cô.” Hắn cười lớn hơn trước những giọt lệ trong đôi mắt
xanh lam của Gabrielle. “Cô không thể ngu ngốc đến mức nghĩ
rằng việc giao hợp nhanh chóng, trần tục đó có ý nghĩa gì đó
đấy chứ?”
“Meghann có thứ gì mà tôi không có?” Gabrielle giận dữ hỏi.
Đáp lại, Simon túm mái tóc dài, vàng óng ánh và đẩy cô ta vào
nhà ngục của Jimmy Delacroix.
“Không được nói với ta bằng giọng điệu đó.”
“Tôi xin lỗi!” Gabrielle thét lên. “Làm ơn, thưa chủ nhân!”
Hắn đột ngột thả cô ta ra. “Ta tha thứ cho cô – đó chỉ là do
ghen tuông. Cô có mất trí không khi nghĩ ta thậm chí cân nhắc
tới việc biến một con điếm bẩm sinh thành nhân tình của ta?
Tất cả những gì cô chào mời ta chỉ là xác thịt đã bị sử dụng
nhưng ta có thể mua nó từ những con điếm không hiểm độc
bằng cô.”
Gabrielle mím đôi môi đỏ mọng nhung không dám chỉ trích
hắn. “Tôi xin ngài thứ lỗi, thưa chủ nhân.”
“Trả tiền phạt và cô sẽ được tha thứ,” Simon nói và cắm răng
ổ