ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 223

-Tất cả là vấn đề tổ chức, Egorov nói với chúng tôi khi nhìn người của mình
hối hả quanh chiếc trực thăng. Không có chổ để ứng tác khi nhiệt độ bên
ngoài là âm hai mươi. Nếu xe tiếp nhiên liệu không đúng hẹn và chúng ta
cứ chôn chân tại chổ như thế này thì chỉ vài giờ nữa là chúng ta toi đời.
Chúng tôi tranh thủ chặn nghỉ để đi lại cho đỡ tê chân, Egorov nói đúng, cái
lạnh khó mà chịu đựng nổi.
Chúng tôi lên máy bay, hai chiếc xe tải chở xăng đi xa dần trên con đường
mòn dẫn về phía rừng. Tua bin lại rít lên và máy bay lấy lại cao độ, để lại
bên dưới những dâu vết cho thấy chúng tôi đã ghé qua, rồi gió sẽ nhanh
chóng quét sạch.
Tôi đã từng biết những cơn run lắc khi ngồi trên máy bay nhưng chưa từng
biết cảm giác đó khi ngồi trên trực thăng. Tuy đây không phải là lần đầu
tiên tôi ngồi lên loại máy bay này; hồi ở Atacama, tôi đã nhiều lần ngồi trực
thăng để quay lại thung lũng, nhưng không phải trong nhưng điều kiện thời
tiết như thế này. Một cơn bão tuyết đang tiến về phía chúng tôi. Chúng tôi
bị run lắc hồi lâu, máy bay đảo tứ phía, nhưng tôi không đọc thấy bất kỳ nổi
lo lắng nào trên gương mặt Egorov, tôi đi đến kết luận rằng chúng tôi không
gặp phải nguy hiểm nào. Vả lại, một lúc sau, trong khi máy bay run bần bậc
hơn nữa, tôi tự hỏi rằng liệu khi đối diện với cái chết, Egorov có chịu bọc lộ
nỗi sợi hay không. Khi bão tan, sau chặn dừng tiếp nhiên liệu thứ hai, Keira
tựa đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi.
Tôi vòng tay ôm cô ấy để cô ấy có tư thê thoải mái hơn, đúng lúc ấy tô bắt
gặp ánh mắt Egorov nhìn chúng tôi có chút gì đó dịu dàng, âu yếm, một ánh
mắt khoang dung khiến tôi ngạc nhiên. Tôi mỉm cười đáp lại nhưng ông ta
đã quay ra phía cửa kính, vờ như không nhìn thấy tôi.
Lần hạ cánh thứ ba. Lần này thì không được rời khỏi máy bay, cơn bão lại
nổi lên và chúng tôi không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Đi xa khỏi trực
thăng, dù chỉ cách vài mét, cũng là việc quá mạo hiểm. Egorov lo ra mặt,
ông ta đứng dậy, vào khoang lái. Ông cúi nhìn qua lớp kính của buồng lái
rồi trao đổi với phi công bằng tiếng Nga, tôi không hiểu họ đang nói gì với
nhau. Vài phút sau ông ta quay lại ngồi đối diện với chúng tôi.
-Có vấn đề gì sao? Keira lo lắng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.