ĐÊM KHOÁI LẠC - Trang 151

“Tôi chẳng cần gì ở anh cả, được rồi chứ ?” Cô bước ra khỏi tòa nhà,

đứng đợi trong bóng đêm và bị vây bởi cái không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Thà lạnh chết còn hơn ở cạnh cái gã mà cô không muốn gặp nhất trên đời
thêm một giây phút nào nữa.

Cliff bước theo cô ra ngoài, kéo tay cô lại. Ngọn đèn đường lấp lánh lờ

mờ soi mái tóc vàng sẫm màu của gã.

“Thôi nào, Mandy, chúng ta vẫn còn là bạn mà.”

“Vẫn còn dám vẻ tỏ ra cao thượng sau mấy cái trò đã làm hôm nay sao.

Anh nghĩ anh là ai chứ, đi kể cho tất cả mọi người nghe về chuyện gia đình
tôi sao ?”

“Oh, thôi đi nào, Mandy –“

“Đừng có gọi tôi là Mandy nếu anh đã biết tôi ghét bị gọi thế đến mức

nào.”

Anh liếc nhìn qua vai, và cô nhìn thấy hơn nửa đám nhân viên trong văn

phòng đang đứng đó, dỏng tai nghe ngóng. “Nghe này, anh đâu có phải là
người phải nằm nhà suốt ngày hôm qua vì bị quẫn trí bởi những chuyện đã
xảy ra tối thứ bảy.”

Sự tức giận của cô lên đến cực điểm. Quẫn trí sao ? Cô sao ? Vì gã sao ?

Amanda nhìn thẳng vào gã. Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự nhận ra gã

đúng là đồ tráo trở.

“Xin lỗi, nhưng hôm qua tôi cũng chẳng có ở nhà. Mà thật ra, anh có

biết tôi ở đâu không ? Tôi đã ở cả ngày trong vòng tay một người hào hoa
phong nhã. Hơn hẳn anh gấp mấy lần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.