A Sâm lại có thể để cho cô làm chuyện mất mặt như vậy, nếu bị
Chung Thụy biết…
Khuôn mặt của Tiêu Tiêu loáng một cái liền trở nên trắng bệch, thật để
cho Chung Thụy biết suy nghĩ của bọn họ như vậy, đem ý tưởng tính trên
người anh ta, không chừng cô nhất định cũng bị đá ra khỏi đoàn làm phim.
Chỉ là ngẫm lại, cô liền chán nản đầy bụng, cân nhắc có nên gọi điện
thoại bảo A Sâm xóa đi cái ý nghĩ này hay không?
“Nhìn chằm chằm điện thoại làm gì, muốn gọi điện thoại sao?”
Phía sau thình lình truyền đến một âm thanh quen thuộc, Tiêu Tiêu sợ
tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
“Chung, tiền bối Chung, anh trở về lúc nào vậy?”
“Vừa về đến nhà, làm sao vậy?” Chung Thụy đứng ngay cửa ra vào,
chìa khóa xe trong tay còn chưa để xuống: “Tôi đói bụng, có cái gì ăn
không?”
Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng chẳng biết tình hình gì của anh, trong lòng cô
vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, may mắn không để cho Chung Thụy nghe
thấy, bằng không cô thảm rồi, vội vàng bày ra một chút tười cười, nói:
“Thức ăn chờ chút nữa là xong ngay, ăn chút trái cây trước để lấp bụng
nhé?”
“Cũng được,” Chung Thụy cởi áo khoác, thản nhiên ngồi trên sofa, gật
đầu day day thái dương, dáng vẻ mệt mỏi rã rời.
Xem ra áp lực của Ảnh đế không nhỏ, rất nhiều công việc, mỗi ngày
đều bận đến nỗi chân không chạm đất.