Nếu không phải Ben gọi điện thoại thúc giục, cũng không biết bọn họ
muốn lưu luyến không rời tới lúc nào nữa!
Bực nhất là đương sự lại có một bộ dáng quá ư là nhàn nhã, trong khi
người đại diện là anh ta lại mệt muốn chết, sợ tới mức trái tim muốn ngừng
đập luôn.
Mặc kệ, dù nói gì đi nữa tháng sau nhất định phải tăng lương, tăng gấp
hai!
Nhân viên trường quay đưa hai hộp đựng cơm tới, Ben nhìn bộ dáng
thờ ơ của Chung Thụy, không khỏi cảm thán mà khuyên anh: “ Anh lại
không ăn sao? Buổi chiều còn một cảnh phim nữa, nữ chính kia không biết
NG nhiều hay ít, không ăn thì làm sao có sức lực ứng phó với cô ta được?”
Chung Thụy có tiếng là kiêng ăn, một là ăn không ngon, hoặc là có
thứ đồ gì đó anh không thích được trộn lẫn vào bên trong, dứt khoát cả hộp
đựng cơm anh ta cũng không thèm đụng tới.
Đương nhiên, cái này là bí mật nho nhỏ, cũng chỉ có vài người bên
cạnh mới biết được.
Bằng không nếu để phóng viên biết, hình ảnh của Ảnh đế căn bản sẽ
không còn nữa.
“ Sao anh giống trẻ con quá vậy, khi không thích ăn thì cứ thà để mình
đói vậy sao?” Ben cảm thấy mình không phải người đại diện, mà lại giống
bảo mẫu hơn, mỗi ngày đều nói lải nhải mà khuyên Chung Thụy, dáng vẻ
vừa dài dòng vừa lắm mồm, ngay cả chính anh ta cũng không chịu nổi
“ Không cần, tôi có mang cơm sang đây rồi” Chung Thụy mới vừa nói
xong, đúng lúc trợ lí đem hộp đựng cơm đã được hâm nóng tới, một bộ
dáng ngượng ngùng xấu hổ, nghe Chung Thụy nói cảm ơn, thì liền nói
không có chi, vừa đi vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.