Chung Thụy nhân lúc cô phân tâm, thần không biết quỷ không hay mà
tháo móc Bra của Tiêu Tiêu. Bàn tay to lớn dễ dàng phủ trên bộ ngực mềm
mại của cô.
Tiêu Tiêu ảo não, bữa nay cô mặc Bra là loại móc khóa ở phía trước,
nhất thời không chú ý đã để cho Chung Thụy thực hiện được ý đồ!
Lần tới, cô cũng không dám mặc… cái áo ngực mà móc ở phía trước
đâu, thấy nguy hiểm sao sao đó!
Bàn tay to đặt trên ngực cô, Tiêu Tiêu cảm thấy rất kinh hoảng, bắt lấy
cánh tay của Chung Thụy để anh không lộn xộn nữa, vẻ mặt đau khổ tìm
đại một lí do chuồn đi cho lẹ: “ Tiền bối, vết thương của anh…”
“ Vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa miệng vết thương là ở trên ngực,
cũng không làm ảnh hưởng đến chức năng của cái khác ^^: “ Chung Thụy
nhìn cả người Tiêu Tiêu bị nhuộm một tầng đỏ hồng, đôi môi khẽ nhếch
lên, ánh mắt lộ ra vẻ mê muội, thuận theo động tác trên tay anh, cô ngửa
đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, thân thể vặn vẹo lộ ra đường cong xinh đẹp, ánh
mắt không khỏi từ từ trầm xuống.
Anh cúi đầu hôn lên cằm của Tiêu Tiêu, rồi đến cổ, xương quai xanh,
động tác không nhanh cũng không chậm, khi thì rất khẽ khàng khi thì mạnh
mẽ, rồi lại kết hợp với lòng bàn tay, làm Tiêu Tiêu bị dày vò ngoại trừ thở
dốc thì chỉ có thể mơ hồ rên nhẹ vài tiếng.
Tiêu Tiêu cắn môi dưới, hận không thể nuốt những tiếng rên rỉ đáng
xấu hổ đó trở lại.
Nhưng mà động tác của bàn tay Chung Thụy lúc nhanh lúc chậm, làm
cho người ta không chống đỡ được, bỗng nhiên đầu óc của Tiêu Tiêu trở
nên trống rỗng, ngoại trừ kiềm chế những tiếng rên rỉ trong miệng, thì cô đã
sớm quên mất phải đẩy Chung Thụy ra.