Chung Thụy đúng là muốn tái hiện lại chuyện đêm đó một lần nữa,
còn không quên ở bên cạnh giải thích: “Ngày đó anh mặc chính là áo sơ mi
màu xanh nhạt, là quần áo của nhà tài trợ C, không nghĩ tới chỉ mặc một
lần liền hỏng”.
Tiêu Tiêu trợn mắt, nếu cô nhớ không lầm, C là nhãn hiệu trang phục
cao cấp rất nổi tiếng ở nước ngoài, mỗi một bộ quần áo đều là số lượng có
hạn, thực sự có khi là vô giá. Nếu cô tự tay mua một bộ quần áo đó, đoán
chừng tiền cát-sê một năm cũng không thể mua được cái cổ áo nữa là!.
Cô ho khan hai tiếng, muốn rút tay về, nhưng bị Chung Thụy nắm quá
chặt.
Ngay sau đó, anh đột nhiên sáp lại gần môi của Tiêu Tiêu, tinh tế hôn
lên, còn không quên giải thích: “Đầu tiên là em hôn môi của anh, vừa liếm
vừa cắn, dáng vẻ hung dữ căn bản không giống như hôn, mà trái lại giống
như đối diện với kẻ thù vậy”.
“Đúng rồi, em còn cắn trên xương quai xanh của anh một cái nữa, dấu
răng đến chiều ngày hôm sau cũng chưa biến mất, may mắn là ngày đó
không có hợp đồng nào cả” Nói xong, Chung Thụy lại cười: “Anh chụp dấu
răng nữa này, vẫn còn trong di động, muốn xem không? Đây là chứng cớ,
nếu không em lại nghĩ lời nói của anh không phải là thật”.
Anh ngồi dậy, làm bộ như muốn đi lấy điện thoại, lập tức bị Tiêu Tiêu
kéo lại, ấp úng nói: “Không cần nhìn…”.
Cô thật sự không có dũng khí để nhìn cái gọi là bằng chứng chính xác
đó, nếu Chung Thụy lấy ra thật, cô sợ mình sẽ xấu hổ đến nỗi cắm đầu
đụng vào tủ đầu giường mất, đỡ phải tiếp tục mất thể diện nữa.
Sự thật à sự thật, sao có thể khác hoàn toàn với suy nghĩ của mình thế
kia?.