Chung gia rất có máu mặt, không có khả năng không trang hoàng lộng
lẫy cho bữa tiệc cưới của con trai độc nhất, như vậy cục diện xấu hổ tuyệt
đối sẽ không phát sinh.
Tiêu Tiêu hiểu rõ, quay đầu lại: “Anh đã sớm biết bọn họ sẽ thỏa
hiệp?”
Cho nên mới dùng đứa bé để lừa dối người nhà Chung gia, chờ kết
hôn xong, gạo nấu thành cơm, còn sợ không sinh được đứa nhỏ nào sao?
Hay, một chiêu này quá hay.
Tiêu Tiêu nhịn không được muốn cười, đến lúc Chung ba và Chung
lão biết được chân tướng, chắc sẽ tức đến hộc quá?
Nhưng, Tiêu Tiêu mới không để cho Chung Thụy chiếm tiện nghi dễ
dàng như vậy đâu.
Cô xoay mặt qua một bên, nhỏ giọng trách móc: “Ai nói em nhất định
phải gả cho anh? Hơn nữa, anh còn chưa có gặp qua ba mẹ em đâu?”*
*Hình như lúc đầu là tác giả nói cha mẹ Tiêu Tiêu đã qua đời rồi mà,
thật rắc rối, mọi người cứ tạm hiểu nhé.
Nghĩ đến năm năm nay không gặp cha mẹ, ánh mắt của Tiêu Tiêu có
chút ảm đạm.
Vì theo đuổi ước mơ, cô một mình một người rời khỏi phương Bắc,
lúc đầu là vì trở mặt với người trong nhà, cho nên mới không quay về. Sau
đó lại nhận được rất ít hợp đồng, gắng gượng duy trì cuộc sống, không có
dư tiền để về. Chỉ ngẫu nhiên gọi một cuộc điện thoại báo bình an, tóm lại
người trong nhà đã tha thứ cho cô, còn lo lắng cho cô, vài lần nói muốn gửi
tiền lên đây, nhưng đều bị Tiêu Tiêu từ chối.