Chung Thụy đi vào phòng tắm trước, còn không quên dặn dò Tiêu
Tiêu : “Các món quà cứ đặt ở đấy, không cho phép em nhìn lén, để cho
người thân của em xem đầu tiên”.
“Được, được” Tiêu Tiêu vội vàng đồng ý, ý cười nơi khóe miệng càng
sâu.
Có người con rể hiểu chuyện như thế, cha mẹ chắc sẽ cao hứng lắm
đây?
Sau khi hai người vạch kế hoạch xong, Chung Thụy tìm một chiếc xe
nhỏ đi thẳng đến nhà Tiêu Tiêu.
Khi Tiêu Tiêu nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen này, cô nhìn không
chớp mắt, đoán chừng là giá rất thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Từ trên đường cao tốc, chuyển qua đường nhỏ, đường nhỏ lầy lội thiếu
chút nữa làm đổ cả bữa sáng của Tiêu Tiêu ra ngoài.
Con đường này có vẻ rất lâu đời, cũng đã tu sửa vài lần, nhưng chỉ cần
mưa xuống một cái là trở nên gồ gề.
Sắc mặt của Chung Thụy trắng bệch không chịu nổi, nhưng nhìn thấy
dáng vẻ của Tiêu Tiêu, anh vội vàng đưa một quả mơ sang đây.
Hai người cuối cùng cũng tới nơi, nhưng xe không vào được thôn nhỏ,
Chung Thụy chỉ có thể mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó đi vào trong.
Cha mẹ của Tiêu Tiêu nhìn thấy cô trở về, rất kinh hỷ, ngạc nhiên nhìn
về phía Chung Thụy bên cạnh.
Người trong thôn đều là người quen, không ít người vây quanh chiếc
xe việt dã kia, có người thét chói tai gọi chị em tới xem Chung Thụy, cũng
có người với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Tiêu Tiêu áo gấm về làng.