ĐÊM NOËL - Trang 133

- Vậy thì đừng nói. Nếu nói ra, con sẽ mất nó đó. Bác khuyên rất thật, con
cứ tin bác đi
Luân An có vẻ thất vọng:
- Nếu không nói thì làm sao cổ biết được tình cảm của con. Con sợ đến lúc
đó. . .
Bà Phương điềm nhiên:
- Con cứ đến đây thăm nó thường xuyên, nhưng đừng nói gì cả. Nếu con
nói ra Thục Hiền sẽ không còn vô tư với con đâu. Lúc đó nó sẽ tìm cách
tránh mặt con. Nếu nói tại sao con không nói với cậu kia? Có phải cậu đó
tên Lập Huy không?
- Dạ, sao bác biết ạ?
- Biết chứ. Thấy con cứ tìm Thục Hiền hoài mà không được gì, bác cũng
thông cảm. Ở tuổi này mà thất vọng tình cảm thì cũng tội lắm. Mà thật ra
bác cũng không tin cậu Huy đó có ý định nghiêm chỉnh với nó. Ở cương vị
người lớn, bác chọn con hơn
Nét mặt Luân An giãn ra, cảm động. Sự đồng cảm của bà làm anh được an
ủi và bản năng tự nhiên khiến anh muốn dựa vào sự giúp đỡ của bà. Anh
nói một cách tin cậy:
- Nếu bác thuyết phục được Thục Hiền ngã về phía con, con sẽ mang ơn
bác suốt đời
Bà Phương cười dịu dàng:
- Đâu cần phải mang ơn lận. Con nói quá rồi. Bác chỉ giúp con vui vẻ thôi,
còn lại chủ yếu là ở con
Bà nhìn ra cửa, rồi nói tiếp:
- Con cứ cư xử với Thục Hiền như trước kia và đến gặp cậu Huy mà
thương lượng. Nhưng đừng có nóng nảy đánh nhau đó nghe.
- Con hiểu
Bà Phương đứng dậy:
- Xem như bác không hề biết con đến đây.
Luân An nhìn theo dáng dấp quí phái và cử chỉ thanh lịch của bà cảm thấy
một sự kính trọng và tin cậy.
Chờ Thục Hiền không được, Luân An ra về không gặp cô, nhưng anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.