ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 147

công, gia đình hạnh phúc, làm bạn với một người khác hoàn toàn như vậy
có vẻ vô lí.”

“Tôi là người bác ái, phổ độ chúng sinh mà.”
Hai người cùng bật cười.
Nghiêm Lương nhìn anh ta đầy hứng thú: “Hầu Quý Bình cũng là sinh

viên của anh, Hầu Quý Bình là người như thế nào?”

“Ấn tượng của anh thế nào?”
Nghiêm Lương chăm chú nhìn anh ta: “Anh đang thăm dò tiến độ điều

tra của chúng tôi đúng không?”

Trương Siêu không nói gì.
“Chúng tôi đã gặp Trần Minh Chương, biết là Hầu Quý Bình bị mưu sát,

chứ không phải là tự sát, nhưng trong hồ sơ vụ án hiện có, không ghi lại
những sự việc xảy ra trước và sau khi cậu ấy tử vong. Tôi nghĩ, cách trực
tiếp nhất là đến hỏi anh.”

Trương Siêu vẫn nhìn ông không nói gì.
“Anh không cần thăm dò thành ý của tôi, tôi là một giảng viên đại học,

hoàn toàn không phải là cảnh sát, càng không phải là quan chức, công việc
của tôi, chỉ là tìm ra sự thật cuối cùng.”

Trương Siêu chậm rãi vươn thẳng người rồi lên tiếng: “Hầu Quý Bình là

một người tốt, một thanh niên chính trực, lương thiện, sáng sủa. Thời gian
cậu ấy làm giáo viên tình nguyện ở xã Diệu Cao, xảy ra chuyện một học
sinh nữ của cậu ấy tự sát, cậu ấy phát hiện ra trước khi chết cô bé bị xâm
hại tình dục, sau đó, cậu ấy liên tục đi tố giác, cho đến tận khi chết.”

“Cậu ấy tố giác ai?”
“Một thằng lưu manh ở địa phương.”
“Cảnh sát có điều tra không?”
“Đã điều tra, có điều, sau khi đối chiếu vết tinh dịch thì không phải.”
Nghiêm Lương nghĩ ngợi hồi lâu rồi cau mày: “Nếu nội dung tố giác

không có thật, thì kẻ phạm tội xâm hại tình dục bé gái đó cứ mặc cho Hầu
Quý Bình tố giác là xong, tại sao phải mạo hiểm mưu sát cậu ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.