ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 207

chính quyền nơi vùng xa này có rất nhiều ràng buộc, đối với cảnh sát, có
những vụ án không phải cứ muốn điều tra là điều tra được. Suy nghĩ giây
lát, mắt ông chợt sáng lên: “Cao Đông từng nói với anh, anh chỉ quan tâm
đến sự thật, anh chỉ là đang làm hết trách nhiệm của trưởng ban chuyên án,
đối với những nhân tố khác phía sau, anh phải giả vờ như không biết, xem
ra câu nói này của Cao Đông là để nói với anh trong ngày hôm nay.”

Triệu Thiết Dân ngây ra, đi đi lại lại vài vòng, rồi chậm rãi bật cười, như

thể trút được một gánh nặng, quay ra nói: “Em biết phải làm thế nào rồi.
Đúng rồi, viện kiểm sát cao cấp của tỉnh đã cử người hẹn nói chuyện với Lí
Kiến Quốc, anh ta nói một vụ án từ bao nhiêu năm trước như vậy, anh ta
không còn nhớ rõ nữa, nếu thời gian đó công tác phá án có sơ hở, cũng là
do hoàn cảnh điều kiện lúc đó, không phải cá nhân anh ta có thể quyết định
được.”

“Thế thì tại sao sau khi vụ án xảy ra anh ta lại vội vàng hủy án ngay lập

tức?”

“Anh ta không thừa nhận mình vội vàng hủy án, các tình tiết cụ thể đều

bảo là không nhớ.”

“Các đồng chí bên viện Kiểm sát có tin lời anh ta không?”
Triệu Thiết Dân mỉm cười: “Anh có tin không?”
“Không.”
“Không tin cũng chả làm thế nào được? Ai có chứng cứ chứng minh anh

ta cố tình gây ra án oan, cũng chỉ là kết thúc vụ án không chặt chẽ, cùng
lắm là năng lực công tác có vấn đề.”

Nghiêm Lương cau mày suy nghĩ một mình, nếu động cơ của Trương

Siêu là để lật án, điều tra xử lí Lí Kiến Quốc, lúc này hẳn đã đưa ra quân Át
chủ bài rồi, nhưng anh ta lại chưa. Anh ta muốn đối phó với tập đoàn Ca
Ân? Anh ta chưa bao giờ ám chỉ điều này. Rốt cuộc anh ta muốn gì?

Ông vẫn không nghĩ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.