ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 219

Họ hẹn gặp nhau ở quán trà trước đây anh thường cùng Chu Vĩ phân tích
tình hình vụ án, sau khi gặp mặt, hai người không ngớt lời cảm thán về
những thay đổi trong suốt mấy năm không gặp.

Trương Siêu, người thầy chủ nhiệm tràn đầy sức xuân, thích chơi bóng

rổ, chỉ hơn họ có vài tuổi trong ấn tượng của anh năm xưa đã không còn,
thay vào đó là một Trương Siêu đang bước vào độ tuổi trung niên, đeo kính
rất nghiêm túc, ăn mặc trang trọng.

Giang Dương cũng không còn là cậu sinh viên trên mặt luôn nở nụ cười

rạng rỡ, tinh thần phấn chấn cả ngày, mắt lúc nào cũng ánh lên sự tự tin, lạc
quan. Anh bây giờ lúc nào cũng cau mày như một thói quen tự nhiên,
những nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn, phảng phất cảm giác trầm buồn.

Cả hai người đều đã thay đổi theo thời gian.
Trương Siêu nhìn anh hồi lâu, giơ tay chỉ lên trán anh: “Em có tóc bạc

rồi đấy, có phải là… công việc mấy năm vừa rồi rất áp lực không?”

Giang Dương mỉm cười phủ nhận: “Cũng bình thường thôi ạ, ra xã hội,

thế nào mà chẳng có đủ các loại áp lực.”

Mắt Trương Siêu nhắm hò, dường như đang hồi tưởng lại: “Các bạn

trong lớp, rất ít người thi vào viện Kiểm sát, hình như chỉ có hai ba người,
em luôn rất xuất sắc.”

Giang Dương cười buồn, đáp: “Thầy Trương được xét lên phó giáo sư

rồi nhỉ?”

Trương Siêu gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Được xét rồi, có điều tôi đã thôi

việc ngay sau đó, giờ tôi là luật sư.”

“Ở trường làm giảng viên không tốt ạ? Em thấy trường học là nơi thuần

khiết nhất, không như ngoài xã hội. Tất nhiên rồi, với trình độ chuyên môn
như thầy, làm luật sư chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Cũng không hoàn toàn vì tiền,” Trương Siêu mỉm cười, mặt có vẻ hơi

ngại ngùng, “tôi thôi việc, là vì tôi yêu một cô sinh viên, tiếp tục làm giáo
viên, ừm… cứ cảm giác không hay lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.