Chu Vĩ phá lên cười ha hả: “Đúng thế, dốt quá không thể phá án, nên bây
giờ không làm cảnh sát hình sự nữa, điều sang đồn công an, hằng ngày
khuyên giải các cặp vợ chồng cãi vã, tìm ví tiền cho người ta, nói chuyện
phiếm với đủ loại người cho qua ngày, cậu thì sao, một sinh viên ưu tú của
trường đại học Chiết Giang, thông minh như thế, cũng không thể làm kiểm
sát viên được, mà đi sửa điện thoại di động, rất có hoài bão đấy chứ.”
“Anh coi thường nghề sửa điện thoại di động hả? Dù gì tôi cũng tiết lộ
cho anh manh mối trộm cướp điện thoại di động, anh còn lập công, được
biểu dương đấy.”
“Chứ còn gì nữa, được hai trăm tệ tiền thưởng, mời cậu ăn lẩu, quẹt thẻ
mất ba trăm tệ.”
“Anh đưa cả anh em trong đồn của anh đi ăn cùng mà, có phải là mình
tôi ăn hết đâu.”
Hai người gục đầu cười lớn, một lúc lâu sau dường như đã trút bỏ hết
tâm trạng, Chu Vĩ trịnh trọng nói: “Bấy nhiêu năm đã trôi qua, cho dù việc
xâm hại tình dục thời điểm đó xảy ra thế nào, bây giờ cũng không còn vật
chứng nữa, không còn bất cứ chứng cứ trực tiếp nào nữa, nhưng chúng ta
có thể tìm gặp những cô bé trong danh sách của Hầu Quý Bình, để họ thừa
nhận cảnh ngộ của mình năm đó, rồi đem bức ảnh này tố giác với ủy ban Kỉ
luật, ủy ban Kỉ luật cấp tỉnh, rồi ủy ban Kỉ luật quốc gia, ủy ban Kỉ luật
quốc gia nhất định sẽ quan tâm, chỉ cần họ cử người đi điều tra, đây chỉ là
ngòi dẫn, trong đám Tôn Hồng Vận, Hạ Lập Bình nhất định sẽ có chứng cứ
tham ô suy đồi, nhất định phải lật đổ!”
Giang Dương giơ lòng bàn tay ra, đập vào tay Chu Vĩ, thể hiện quyết
tâm: “Rất ăn ý, giống hệt như tôi nghĩ!”