ĐÊM VÔ TẬN - Trang 134

- Mike con, mẹ đã gắng... mẹ đã gắng hết sức để giữ con an toàn.

Mẹ đã không làm được. Mẹ luôn lo sợ ngày này sẽ đến.

- Mẹ ơi, không phải lỗi tại mẹ. Con đã đi theo con đường mà

bước chân con đưa đẩy.

Santonix cũng nói điều gần giống... Cậu ta cũng sợ. Và cả cậu ta

và mẹ tôi đều không làm gì đươc. Không ai có thể làm gì... trừ tôi
chăng? Tôi không biết, không chắc. Thỉnh thoảng, tôi nhớ cái buổi tối
Ellie hỏi: "Khi nhìn em như vậy, anh nghĩ gì?... Cứ như là anh rất yêu
em." Ellie, nàng dịu dàng biết bao. Nàng sinh ra để hưởng hạnh phúc...

Điều bất hạnh là tôi đã ham muốn quá nhiều thứ, ham muốn mà

không chịu bỏ công sức.

Hôm gặp Ellie, tôi và nàng đã cùng xuôi đường "Cánh đồng Gi-

tan", và gặp bà Esther. Bà này nói lời đoán gở, khiến tôi nẩy ra ý cho
tiền bà - có tiền thì bà nhận làm bất cứ điều gì - để bà luôn dọa dẫm
Ellie, làm nàng có cảm giác bị hiểm nguy rình rập. Bằng cách đó, tôi
nghĩ sẽ làm cho cái chết của vợ tôi có vẻ hợp lý. Giờ tôi mới biết là bà
Esther sinh ra sợ hãi, sợ thay cho Ellie. Bà cảnh báo nàng hãy coi
chừng "Cánh đồng Gi-tan", thực ra là coi chừng tôi. Tôi đã không
hiểu.

Phải chẳng Ellie đã sợ tôi? Có thể lắm, dù nàng không ý thức

điều đó. Nàng cảm thấy bị đe dọa, bị hiểm nguy nào đó rình rập.
Santonix đã đoán ra điều ác trong tâm hồn tôi, y hệt như mẹ tôi đã
đoán, và có lẽ cả Ellie nữa? Nhưng nàng đã mặc kệ, nàng vẫn thường
như thế.Thật kỳ lạ. Giờ đây tôi hiểu là chúng tôi đã từng sống hạnh
phúc, rất hạnh phúc. Tiếc rằng tôi đã không chấp nhận hạnh phúc sớm
hơn. Tôi đã có cơ may - tất cả mọi người đều có cơ may - nhưng...
nhưng đã quay lưng lại cơ may.

Thật kỳ lạ, có phải không, Greta chẳng còn ý nghĩa gì nữa với

tôi?

Cả ngôi nhà tuyệt vời kia cũng không còn ý nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.