ĐÊM VÔ TẬN - Trang 133

vây quanh tôi! Cảnh sát, Shaw, Phillpot, toàn những người thường
ngày rất bận việc.

Tôi mất khái niệm về thời gian, cảm thấy trong người rất mệt

mỏi, từng lúc ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, tôi thấy mình bị vây giữa một lô
quan tòa và thầy thuốc. Thầy thuốc hỏi tôi hết câu này đến câu khác,
tôi không thèm trả lời. Một người nhiều lần hỏi tôi muốn gì. Tôi xin
một cây bút và một tờ giấy. Tôi muốn kể ra bằng văn bản mọi sự việc
của đời tôi, mọi cảm nghĩ, mọi ước mơ. Tôi tin chắc thiên hạ rất muốn
biết câu chuyện của tôi, vì tôi là một con người đặc biệt, quá khứ đầy
thành tích kỳ lạ. Tôi nói:

- Các ông thường cho phép các tội phạm viết lời khai, tại sao tôi

không viết? Biết đâu một ngày nào đó, mọi người sẽ đọc tôi?

Tôi viết không nhanh, vì cứ viết một ít lại mệt. Người nào đó nói

trước mặt là tôi "sút giảm trách nhiệm", một cụm từ kỳ quặc. Một
người khác không đồng tình, phản đối. Họ mặc sức bình phẩm ngay
trước mặt tôi, chắc họ nghĩ tôi không nghe thấy.

Rồi tôi bị đưa ra tòa, và tôi yêu cầu mang cho tôi bộ quần áo đẹp

nhất: tôi muốn gây ấn tượng với cử tọa. Qua diễn biến phiên tòa, tôi
mới biết là từ lâu họ đã bố trí thám tử theo dõi tôi. Ellie nghĩ không
sai: lũ gia nhân đã được Lippincott cài đặt trong nhà chúng tôi, và
chúng đã biết nhiều chuyện về tôi và Greta, vì dụ chúng tôi bí mật hẹn
gặp nhau trong cái lán bỏ hoang. Thật kỳ... từ khi Greta chết, tôi
không quan tâm nàng nữa. Sau khi bóp cổ, tôi đã quên nàng hoàn toàn.
Nhiều lần tôi cố gợi để sống lại phút giây sung sướng tuyệt vời khi
bóp cổ nàng trong tay, nhưng ngay cả điều ấy cũng biến đi khỏi trí
óc...

Một hôm, họ bất ngờ đưa mẹ tôi đến. Mẹ đứng gần cửa, và sự lo

âu thường thấy trên mặt mẹ đã không còn, thế vào đó là một nỗi buồn
vô tả. Cả mẹ và tôi chẳng có gì nhiều để nói với nhau. Mẹ chỉ phát
biểu đơn giản:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.