chúng, bạn chỉ trì hoãn chúng. Ông phải cứng rắn nhưng không phải độc
ác. Sự độc ác là một rào chắn và những rào chắn khiến người ta chậm lại.
- Thầy tôi đánh tôi một cách vô ý thức bất cứ lúc nào tôi phạm lỗi -
Drust nói, nghe giọng ông giống như một đứa trẻ cay đắng.
Fiachna hỏi:
- Ông không học được bất cứ điều gì khi bị đánh hay sao?
Drust toan cất tiếng phản bác, rồi ngưng lại và cau mày.
- Khó mà học hỏi khi ông đã chết đối với thế giới - Fiachna nói, chậm
rãi gật đầu. Rồi anh ta quay lên và tiếp tục đi.
Drust nhìn tôi và bắt gặp nụ cười của tôi. Ông quắt mắt.
- Ta không thích bị một anh thợ rèn dạy đời - Ông giận dỗi nói và nụ
cười của tôi tan biến đi. Rồi nét mặt của ông dịu lại:
- Nhưng chỉ có một thằng ngu mới làm ngơ một lời khuyên đúng chỉ
vì nó đến từ một nguồn không thích đáng. Tốt lắm, Bec MacConn.
Chúng ta đã thử làm theo cách của ta. Giờ chúng ta sẽ thử làm theo cách
của Fiachna. Sẽ không có đánh đập nữa trong vài hôm. Nếu cô tiến bộ,
tốt lắm. Còn nếu không...
Ông cười gằn:
- Ta sẽ phải quất cô mạnh hơn nhiều!
Tôi nuốt nước bọt, bị giằng xé giữa sự nhẹ nhõm của hiện tại và sự đe
dọa của tương lai. Rồi tôi hít một hơi, thư giãn và bắt đầu lại, hấp thu
năng lượng từ bầu trời, đọc lầm rầm những từ của câu thần chú, tập trung
vào hòn đá, mong muốn nó bay lên.