Những sợi lông vươn ra hết chiều dài dọc theo tám cái chân của nó và có
tác dụng như những mũi tên nhỏ bén ngót.
Những sợi lông tấn công hai anh em và khiến họ phải dừng lại và đưa
tay lên che mặt để bảo vệ đôi mắt. Họ rít lên, một phần là vì đau, nhưng
phần lớn là do bối rối. Con Fomorii chạy tiếp, cất tiếng sủa với niềm hân
hoan xấu xa, và cặp song sinh buộc phải lùi lại, ỉu xìu nhìn theo nó.
Tôi có thể gọi Conn tới yểm trợ, nhưng tôi muốn tự tay xử lý con
yêu. Tôi sẽ không tự đưa mình vào vòng nguy hiểm, nhưng tôi có thể
giúp đỡ, để cho các chiến binh thoải mái tập trung vào những con yêu to
lớn, gây rối nhiều hơn.
Tôi vội vã chạy tới chỗ những tổ ong. Trước khi có những vụ tấn
công, chúng tôi đặt chúng ở bên ngoài thành, nhưng có một số con yêu
rất khoái ăn mật, vì thế chúng tôi đã chuyển chúng vào bên trong. Lũ ong
đang nghỉ ngơi. Tôi thò tay vào trong một cái tổ và tóm lấy một nắm
ong, rồi lôi chúng ra, thì thầm những từ phép thuật để chúng không chích
tôi. Tôi nhanh chóng quay ra, đứng sau lưng Ronan và Lorcan. Lấy tư
thế đứng thật vững, tôi vung tay ra và lại thì thầm với lũ ong, lần này là
một mệnh lệnh. Chúng đã thức giấc trong lòng bàn tay của tôi.
Đi! - Tôi nạt. Ronan và Lorcan liếc nhìn tôi, ngạc nhiên, rồi bước
tránh sang bên. Tôi xòe những ngón tay ra và lũ ong bay thẳng tới con
nhện đầu chó, tấn công đôi mắt nó, chích làm mù mắt nó. Con Fomorii
kêu oăng oẳng và đưa chân đập vào hai mắt, không còn chú ý tới điều gì
khác ngoài mấy con ong đang châm đốt. Ronan và Lorcan bước tới, mỗi
người một bên. Bốn lưỡi dao kiếm lóe lên trong ánh đuốc - và bốn cái
chân lông lá đứt lìa bay vào bóng tối.
Con yêu gục xuống, phân nửa số chân của nó đã mất, mắt đã bị phá
hủy. Ronan bước về phía đầu nó, nhắm thẳng, rồi cắm phập lưỡi dao vào
óc nó. Con nhện đầu chó đờ ra, kêu oăng oẳng lần chót rồi lăn ra chết.
Ronan rút lưỡi dao ra và chùi nó vào mái tóc dài của mình. Mái tóc đỏ tự