DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 192

dọa cô ta biến thành một con quái vật, trong trường hợp mấy người đã
quên. Và nếu tôi nghĩ là cô ta sắp hành động chống lại chúng ta thì...

-... cậu sẽ nói với chúng tôi và chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện

bình tĩnh về chuyện đó - Connla nghiêm khắc kết luận, với giọng đầy
thẩm quyền của một ông vua thật sự - Hiểu không?

Lorcan nghiến răng, nhưng rồi gượng gạo gật đầu và quay đi, mặt

mày sưng sỉa. Tôi không trách anh ta vì sự bày tỏ lòng căm ghét khác
thường này. Thật khó khăn khi bạn mất đi người thân yêu của mình,
ngay cả khi bạn là một chiến binh, kẻ được cho là không thể để nỗi buồn
đau ảnh hưởng tới mình.

Bran lên chân tới cạnh tôi sau đó vài giây, nhìn chằm chặp vào đôi

má ướt đẫm của tôi, đưa một ngón tay sờ vào chúng, rồi nếm thử. "Như
đá", nó tuyên bố một cách bí ẩn, rồi đặt đầu nó lên vai tôi, nhắm mắt lại,
mỉm cười và ngủ thiếp đi.

-> Vài giờ sau đó, sau khi chơi xong một ván cờ khác, Drust gói mấy

quân cờ và cái bàn cờ lại, đặt cái giỏ xuống và đứng lên.

- Bec - Ông gọi tôi tới. Tôi nhẹ nhàng dời đầu của Bran ra và tới để

xem vị tu sĩ này muốn gì.

- Đã tới lúc rồi - Drust nói, nghiêm trang nhìn tôi.

Tôi cau mày:

- Tới lúc làm gì?

Ông nói với vẻ bí ẩn:

- Ta đã đợi thủy triều. Mực nước hiện giờ đã đúng. Nhưng nó sẽ

không duy trì như thế lâu. Chúng ta phải vội lên.

- Tôi không hiểu. Cái gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.