Tôi lắp bắp:
- Nhưng...cú rơi...tôi không biết bơi...những tảng đá...
- Cô không có gì phải sợ - Drust nói. Ông ta nắm lấy bàn tay phải của
tôi - Ta sẽ đi với cô. Ta sẽ hướng dẫn cô. Miễn là cô đọc đúng câu thần
chú và đừng hoảng loạn, cô sẽ ổn thôi.
- Nhưng chúng ta trở lên bằng cách nào?
- Trèo - Ông nói, rồi bật cười trước vẻ mặt không tin tưởng của tôi -
Nó dễ hơn là nghe có vẻ vậy. Hãy tin tưởng ta. Cô chả có ích gì cho ta
nếu bị chết. Ta sẽ không để cho cô bị tổn hại.
Tôi lẩm bẩm:
- Hồi tối này ông đã bỏ mặc tôi cho lũ yêu tinh.
- Phải - Ông đồng ý - Nhưng ta đã tưởng ta sẽ bỏ mạng nếu ta quay
lại cứu cô. Một trong số chúng ta sống sót thì vẫn tốt hơn là không có
người nào cả. Nhưng ta cần cô, Bec. Nếu cô chết, ta phải đi tìm một học
trò khác.
Tôi hỏi:
- Vì sao? Vì sao tôi quan trọng đối với ông như thế?
- Cô sẽ sớm tìm ra - Drust hứa, rồi quay lại đối diện với rìa vách đá -
Cô sẽ làm việc này với ta chứ? Có còn nhớ lời nói của ta rằng tương lại
của xứ sở và nhân dân của cô tùy thuộc vào việc này?
Tôi không muốn. Nhưng chúng tôi đã đi quá xa, đối mặt với quá
nhiều nguy hiểm, và mất quá nhiều bạn hữu nên giờ không thể dừng lại.
Tôi bắt đầu bước tới, Drust đi bên cạnh. Chúng tôi đọc lầm rầm những
câu thần chú, tự làm cho người ấm lên, nín thở và mở rộng hơi thở. Sau
lưng chúng tôi mấy người kia đang theo dõi, ngoại trừ Bran, không chắc
phải chờ đợi điều gì.