Chúng tôi tới rìa vách đá. Những lượn sóng bên dưới vỗ mạnh, đập
vào những tảng đá của vách đá, tự xé toang thành từng mảnh dọc theo
chiều dài của doi đá. Trông nó giống như miệng hang đi vào Thế giới
Khác. Chỉ có một kẻ ngu đần mới có thể nhìn xuống mà không thấy sợ.
Và chỉ có ai đó cực kỳ xuẩn ngốc ngoài mức bình thường mới nghĩ tới
trong khoảng khắc việc nhảy xuống cái vực sâu kinh khủng đang gầm
thét đó.
Tôi ngẩng lên nhìn nhanh Drust, toan gỡ bỏ câu thần chú nín thở, để
nói với ông tôi đã thay đổi ý định, chuyện này quá điên khùng, tôi sẽ
không thực hiện. Nhưng trước khi tôi có thể, Drust phóng người tới
trước. Những ngón tay của ông quấn chặt lấy những ngón tay của tôi.
Ông lôi tôi theo. Tôi rơi xuống. Mảnh đất biến mất sau lưng tôi. Tôi lao
thẳng vào bóng tối...vào tiếng gầm hung bạo...vào sự kinh hoàng và cái
chết chắc chắn.
***
-> Cú rơi không lâu như tôi tưởng. Vài giây, chắc chắn không thể lâu
hơn. Rồi sự va chạm. Hai bàn chân tôi chạm mạnh. Chúng tôi chìm
xuống nước. Những cái răng của tôi rung lên trong hàm, đe dọa sút ra và
bắn vọt lên não của tôi. Ngay cả với câu thần chú giữ ấm, nước vẫn lạnh
hơn bất cứ thứ gì tôi từng trải nghiệm.
Dưới đây tối mịt, tối hơn nhiều so với thế giới ban đêm bên trên.
Chúng tôi chìm chậm lại. Nước ép chặt quanh tôi. Tôi cảm thấy những
đợt sóng phình lên. Bên trong đầu, tôi nhìn thấy tôi va mạnh vào những
tảng đá. Tôi bắt đầu hoảng loạn, vung chân đá vào những tảng đá để tự
vệ - chúng phải rất gần - cố ngoi lên mặt nước để có thể hét lên.
Những ngón tay của Drust xiết chặt tay tôi. Cơn đau buộc tôi làm ngơ
cái lạnh và bóng tối. Tôi cố giật tay ra nhưng Drust lại xiết chặt. Rồi một
ánh sáng lóe lên và mặt của ông hiện ra cạnh mặt tôi. Đôi mắt ông đầy
giận dữ, cảnh báo tôi thôi vùng vẫy, vâng theo mệnh lệnh của ông.