Goll gầm gừ:
- Chúng ta nên đi. Hoặc ít ra cử một sứ giả. Nếu chúng ta làm ngơ
những lời khẩn cầu của họ, có lẽ những lời khẩn cầu của chúng ta cũng
sẽ bị làm ngơ khi chúng ta tìm sự hỗ trợ.
Connla nói một cách cứng nhắc:
- Chỉ có kẻ yếu mới yêu cầu sự trợ giúp.
Goll cười gằn và tôi cảm nhận được ông sẽ nói gì kế tiếp - một điều
tương tự như, "Được, sẽ không lâu đâu trước khi ngươi yêu cầu!"
May là Conn cũng cảm nhận được nó, và trước khi Goll thốt ra một
câu sỉ nhục phải được đáp trả bằng máu, vị vua nói:
- Ngay cả khi chúng ta muốn giúp, chúng ta cũng không biết họ ở
đâu, và ta không tin thằng bé đầu óc trống rỗng này sẽ tìm được đường
trở về.
Fiachna nói:
- Nếu các vị brehon ((* Từ cổ Celtic chỉ những nhà làm luật và quan
tòa)) có ở đây, họ sẽ góp ý cho chúng ta.
Connla khịt mũi:
- Các vị brehon! Không phải họ là những kẻ đầu tiên bỏ chạy khi lũ
yêu xuất hiện hay sao? Những tên quan tòa chết tiệt!
Có những tiếng lầm bầm đồng ý, cả ở những người bình thường
không đứng về phía của Connla. Các vị quan tòa làm ra luật đã bỏ rơi
chúng tôi khi chúng tôi cần tới họ nhất và có rất ít người sẵn lòng tha thứ
hay quên đi điều này.
Đám đàn ông tiếp tục tranh cãi, đám phụ nữ ngồi lặng lẽ sau lưng họ,
con cái của họ đã ngủ hay đang chơi các trò chơi. Trên bức lũy, những