Lorcan dùng mũi dao gõ gõ lên mấy cái khuyên tai:
- Tôi không cảm thấy chúng ta sẽ sống nếu đi tiếp, nhưng tôi chắc
chắn chúng ta sẽ chết nếu ở lại.
Goll nhìn quanh vào mấy người kia và dò hỏi bằng ánh mắt. Họ đáp
lại với những tia nhìn yếu ớt và những cái nhún vai cam chịu. Ông nói,
đút kiếm vào bao:
- Cứ thế đi. Bec, dẫn đường cho chúng tôi.
Chúng tôi co giò chạy.
-> Mồ hôi nhễ nhại. Kinh hoàng. Những âm thanh của lũ yêu đang
đuổi theo. Gần sát gót chúng tôi. Một phút nữa, có thể hai, chúng tôi sẽ
buộc phải dừng lại và chiến đấu - dừng lại và chết.
Cây cối quanh chúng tôi dày đặc. Không thể nhìn xa. Trời tối. Quá
tối. Tôi ngẩng lên và nhìn thấy những cành nhánh phụ, những mảnh vải,
những tấm tranh bị xé khỏi mái nhà, mọi loại mảnh vụn rải rác trên
những chòm cây, nối kết những cành lá trên cao, che mất ánh sáng của
vầng trăng và những vì sao.
Bụng tôi thắt lại. Đây là một cái bẫy! Tôi đã sai lầm. Chạy Nhanh đã
được cử tới để dẫn chúng tôi tới cái chết. Và chúng tôi ngã xuống vì điều
này. Tôi toan hét lên lời cảnh báo, dù nó đã quá muộn màng. Thế rồi...
Chúng tôi lao vào chỗ trống và ngạc nhiên dừng lại. Có một khoảnh
đất trống hình tròn bao quanh chúng tôi và ở giữa là một vòng tròn
những tảng đá to lớn. Hầu hết đều cao hơn tôi. Thậm chí có một số cao
vượt khỏi đầu của hai gã Ronan và Lorcan cao nghệu. Nằm trên mặt đất
với những khoảng giữa đều đặn. Lâu đời, phủ đầy rêu và dây leo. Một
nơi của phép thuật, nhưng là phép thuật của một thời đại trước thời của
chúng tôi, thời đại của Những Sinh Vật Cổ, khi đất nước này còn là sân
chơi của những vị thần linh.