DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 98

Bran bước tới gần tôi, bẽn lẽn giơ túm râu ra. "Lông gà", nó nói, trao

túm râu cho tôi. Tôi vui vẻ ôm lấy thằng bé. Goll vô vào lưng nó - người
chiến binh già đang cười chảy cả nước mắt.

Fiachna cười lặng lẽ:

- Tôi sẽ giữ nó tránh xa Connla vài giờ. Anh ta sẽ nguội lại nhưng sẽ

có tâm trạng xấu trong một lúc.

Tôi nhe răng cười, siết chặt Bran:

- Đừng lo. Tôi sẽ coi chừng nó.

- Lông gà - Bran lặp lại, trìu mến vuốt ve túm râu, như thể chúng là

những cánh hoa, khiến cả đám chúng tôi lại cười ầm lần nữa.

-> Không lâu sau khi mặt trời ló dạng, Drust ngưng cầu nguyện và

chúng tôi xuất phát. Bran lửng thửng đi cạnh chúng tối, không nhận ra
những cái nhìn u ám của Connla đang giận dữ. Tôi giữ thằng bé sát bên
mình, phòng khi gã chiến binh cáu kỉnh cố đả thương nó. Tôi nghi ngờ
không biết anh ta có làm chuyện đó chăng, nhưng tôi không chắc về
Connla. Anh ta là một người khó hiểu. Không thể biết anh ta phản ứng ra
sao với một lời nói đùa hoặc anh ta ghim sâu vào lòng tới mức nào một
lời sỉ nhục nhẹ nhàng.

Tôi chăm chú nhìn Bran trong lúc nó bước nhanh, mỉm cười với cảnh

vật thôn quê, hấp háy mắt nhìn bầu trời và lũ chim chóc, hoàn toàn vui
sướng. Tôi đồ rằng nó có gia đình và bạn hữu trong tòa thành đá. Giờ tất
cả những người đó đã chết, nhưng dường như nó không bận tâm với sự
mất mát. Lúc đầu tôi thấy thương hại nó nhưng càng nghĩ về chuyện này,
lòng thương hại chuyển thành sự ghen tị. Hẳn sẽ tốt đẹp nếu sống giống
như Bran, miễn nhiễm với những nỗi đau mà số còn lại chúng ta gánh
chịu. Hiểu rõ điều tôi biết - rằng trừ phi Drust thành công, vùng đất này
sẽ bị lũ yêu tinh không thể cản ngăn dày xéo - tôi ước gì mình có thể ngu
đần vô tâm giống như thằng bé nhanh chân này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.