nhất hay không, cho nên chỉ hờ hững ồ lên một tiếng rồi cúp máy. Nhưng
công ty chuyển phát nhanh đến thật rồi, hôm đó Tô Nhất Minh cũng có ở
đó, nói là tiện đường đi công tác ghé bệnh viện thăm Trình Vũ Phi.
Thật ra Tô Nhất Minh đến để quan sát diễn biến của sự việc. Tất cả
đều do Tô Nhất Minh thương lượng với anh bạn thân Giang Bình đang làm
việc ở trung tâm thương mại A bày ra để gây nhạc nhiên thích thú cho
Trình Vũ Phi.Tô Nhất Minh chậm rãi nhấp từng ngụm nước lọc mà Trình
Vũ Phi mang đến, nhấn nhá chờ đợi xem cảnh tượng bác sĩ Trình sung
sướng đến phát cuồng. Giang Bình quả nhiên làm việc đáng tin cậy, đã gọi
điện thông báo trước trưa nay đúng giờ sẽ có người mang giải thưởng đến.
Quả nhiên đúng giờ, khi chiếc đồng hồ chậm chạp gõ mười hai tiếng,
một nhân viên chuyển phát nhanh mập mạp xuất hiện ngày trước cửa, nhìn
thấy người đó, Tô Nhất Minh suýt nữa bị sặc nước mà chết. Anh kinh ngạc
trợn mắt mình Giang Bình trong bộ đồng phục của công ty chuyển phát
nhanh, cảm động hồi lâu không nói lên lời. Anh không ngờ Giang Bình lại
là người trượng nghĩa đến như vậy, đích thân ra trận. Cải trang thành nhân
viên chuyển phát nhanh nhưng Giang Bình tỏ ra không chuyên nghiệp chút
nào. Cậu ta quên đối chiếu chứng minh thư của Trình Vũ Phi bởi vì cậu ta
vừa nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Tô Nhất Minh thì chắc mẩm đó là
Trình Vũ Phi. Cậu ta cũng quên đưa cho Trình Vũ Phi ký tên xác nhận đã
nhận được bưu phẩm, bởi cậu ta nghĩ không cần thiết. Cậu ta cũng không
trả lời được những thắc mắc của Trình Vũ Phi như nhận được giải thưởng
có cần phải đóng thuế hay không, bởi vì Tô Nhất Minh không nói cho cậu
ta biết những chi tiết này.
Tiết xuân se lạnh, nhưng phó tổng giám đốc Giang Bình tội nghiệp bị
xoay mòng bởi vô số câu hỏi, mồ hôi nhễ nhại, suýt nữa bị cho tội phạm
lừa đảo bị dẫn giải lên đồn công an, may mà Tô Nhất Minh đứng ra nói đỡ
cho, cậu ta mới an toàn rút lui. Lúc sắp rời khỏi cậu ta còn len lén làm động
tác lau mồ hôi với Tô Nhất Minh rồi nhìnTrình Vũ Phi bật lên ngón tay cái,