"Tiếc là… suy nghĩ sai lầm đó cũng không thắng nổi sư cô đơn trong
lòng. Cuộc sống một mình quả thật khó khăn, tôi hối hận rồi. Bây giờ lại
muốn lấy vợ nhưng chưa tìm được người thích hợp…"
"Không đâu, chủ nhiệm Chung tài giỏi như thế, con gái cứ xếp hàng
chạy theo, sao lại không tìm được người thích hợp cơ chứ?" Trình Vũ Phi
cuối cùng cũng tìm được một câu để tâng bốc.
Chung Viễn nhìn cô trầm ngâm, ánh mắt sâu tựa giếng khơi, khoảnh
khắc đó Trình Vũ Phi bỗng nhiên giật nảy mình, điện thoại Tô Nhất Minh
gọi điện đến.
Đúng là bản chất lưu manh không bỏ, nói được ba câu là đã giở trò.
Trình Vũ Phi vô cùng khó xử, giọng Tô Nhất Minh rất to, không biết
Chung Viễn ngồi đối diện có nghe thấy không. Cô liếc trộm Chung Viễn
một cái, may quá, anh ấy đangvùi đầu vào ăn.
Sau đó nữ, cô quên mất là mình đang ở đâu, cứ trò chuyện rôm rả với
Tô Nhất Minh, vì bức tượng gỗ đó, mà hình như không phải vì bức tượng
gỗ, cô không biết mình muốn nói điều gì. Điện thoại ngắt đột ngột, cô mới
bất chợt nhận ra mình đang trao đổi vấn đề chuyên môn với bác sĩ cấp trên.
Cô trấn tĩnh lại, mỉm cười, định nói gì đó thì bị những lời nói của
Chung Viễn làm cho bối rối.
"Cô nói rất hay… Giống như trong một biển người chỉ yêu một người,
sẵn sàng hi sinh tất cả vì người đó. Chính vì nguyên nhân này… có tình yêu
thì bất chấp tất cả, không có tình yêu thì kén cá chọn canh. Có lẽ bởi vì
không yêu nên tôi gặp rất nhiều cô gái nhưng chẳng có chút cảm xúc nào
cả. Có lần suýt nữa thì kết hôn nhưng đến phút cuối lại bỏ của chạy lấy
người, "
Trình Vũ Phi thần người ra rất lâu mới nhớ lại những lời mình vừa
nói, ậm ừ cho qua, bỗng dậy lên niềm đồng cảm với cô gái bị Chung Viễn