Chung Viễn lại cười, "Không ngại gì. Vẫn còn một đề tài nữa, thuộc
lĩnh vực khoa học xã hội, không biết bác sĩ Trình có hứng thú không?"
Khoa học xã hội? Trình Vũ Phi vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ chủ
nhiệm Chung chính là nhân tài đa ngành khoa học trong truyền thuyết đó
ư?
"Tôi luôn muốn nghiên cứu đề tài "nếu thông qua sự lựa chọn và sắp
đặt cẩn thận, hôn nhân không có tình yêu có thể hạnh phúc được không".
Không biết bác sĩ Trình có bằng lòng tham gia nghiên này không?". Chung
Viễn chậm rãi mà kiên quyết nói xong, ánh mắt sáng rực chăm chăm nhìn
Trình Vũ Phi.
Giây phút đó Trình Vũ Phi bị sự thẳng thắn của Chung Viễn làm cho
sợ hãi, đồng thời nghe như có ai đó đang nói trong tâm tưởng mình, bất
giác cảm thấy bất an.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài tình yêu ra, cuộc sống của cô luôn thuận buồm
xuôi gió, bởi cô rất nỗ lực. Tiếc là tình yêu giống như khám bệnh vậy,
không phải mình cho bao nhiêu thì sẽ nhận được bấy nhiêu.
Cô đã từng rất yêu Mục Thuần, đó là tình yêu sâu sắc nhất, nồng nàn
nhất, giống như thanh socola, lúc ăn thì ngọt, nuốt rồi mới cảm thấy dư vị
đắng đắng rất khó quên của nó. Sau khi chia tay anh ta, một thời gian dài cô
đã rất khủng hoảng, cô bỗng cảm thấy mình đã yêu không lối thoát. Cũng
có vài người đàn ông bày tỏ tình yêu với cô nhưng cô không có chút tình
cảm nào, trái tim cô dường như có một lớp băng rất dày bao phủ.
Lúc đó cô đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, hôn nhân không có tình yêu có
thể hạnh phúc không, cô dường như đã quyết định thực dụng chọn một đối
tượng kết hôn môn đăng hộ đối, có trách nhiệm. Tiếc rằng đúng lúc đó Tô
Nhất Minh xuất hiện. Một gã lưu manh khua môi múa mép khiến người ta
rất khó cự tuyệt, huống hồ gì đó lại là một gã lưu manh trong lốt rùa vàng.