mình sẽ không bao giờ dùng bữa với vị bác sĩ khoa ngoại có lương gấp
mình mấy lần nữa.
Tô Nhất Minh vốn dĩ là người không đáng tin cậy, bây giờ trong phút
bốc đồng có một quyết định táo bạo như vậy, Trình Vũ Phi khó tránh được
cảm giác rối bời. Cô cố sắp xếp lại những ngổn ngang trong lòng mình
nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cô suy nghĩ mông lung như vậy bất
giác cô đã về đến nhà.
Cô bật đèn lối cầu thang, bỗng có người lao đến ôm chầm lấy cô.
Trình Vũ Phi đang định hét toáng lên thì người đó đã cúi xuống hôn
vào môi cô, hành động vô lại tuyệt chiêu này lại an ủi phần nào sự hoảng
loạn trong cô. Tô Nhất Minh, ngoài gã lưu manh này còn có ai khác nữa,
Cô thả lỏng người mặc anh giữ lấy, nhưng lại thấy gã lưu manh đó hít hít
mùi trên cơ thể cô, "En vừa ăn món tôm mã não ở nhà hàng Thúy Hiền phải
không?"
"…" Trình Vũ Phi nghĩ như vậy có khoa trương quá không, ngửi mùi
tôm thì có thể hiểu được, sao lại còn đọc cả tên nhà hàng tên món ăn nữa?
Tô Nhất Minh nhẹ nhàng gõ gõ vào túi thức ăn trên tay Trình Vũ Phi.
Cô mới hiểu ra. Phía trên hộp đúng là có in tên nhà hàng Thúy Hiền. Hàng
ngày anh tiếp đãi khách rất nhiều nên thuộc làu tên món đọc của các nhà
hàng lớn cũng là điều dễ hiểu.
"Em ăn tối với ai thế?"
Trình Vũ Phi nhớ lại những lời của Chung Viễn, bỗng dưng không
muốn nhắc đến người này trước mặt Tô Nhất Minh, cô bèn nói lảng, "Giám
đốc Tô sao lại giống một chú cún con thế nhỉ?"
Tô Nhất Minh hứ một tiếng, "Đâu phải chỉ một chú cún con, sắp thành
chó vô gia cư rồi."