Tất nhiên anh ta không phải là không có ưu điểm. Anh ta là một người
đàn ông vô cùng can đảm. Tô Nhất Minh có nghe một câu chuyện, có một
lần Mã Dế Nhũi lên kế hoạch đến thành phố B bàn chuyện làm ăn, nhưng
ngay trước khi lên đường không cẩn thận bị gãy xương chân. Anh ta không
giống những người khác hủy bỏ cuộc gặp với khách hàng mà cho cấp dưới
dìu mình lên máy bay. Hành động anh hùng đó để lại ấn tượng sâu sắc
trong lòng khách hàng. Cái hợp đồng lẽ ra không có chút hy vọng nào cuối
cùng cũng được ký. Tô Nhất Minh nghe câu chuyện đó xong trong lòng có
chút kính trọng Mã Dế Nhũi, mặc dù chẳng ưa gì anh ta. Thật ra, chẳng có
đối thủ nào mà Tô Nhất Minh thích, nếu để anh lựa chọn, anh thà làm độc
cô cầu bại, sống cuộc sống hạnh phúc không có đối thủ.
Còn lúc này đây, Mã Dế Nhũi đang khoái trá tận hưởng cảm giác làm
độc cô cầu bại. Anh ta đang đến sân bay với tâm trạng phơi phới. Tóm lại,
sự nghiệp của anh ta đang thuận buồm xuôi gió, đúng như cái tên Mã Tứ
Thuận, mọi việc đều rất thuận lợi. Anh ta học hành chẳng bao nhiêu mà có
thể tạo nên cơ ngơi ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Vị thế của Trung
Quốc ngày càng được nâng cao trên thế giới, thị trường Trung Quốc ngày
càng mở rộng, anh ta cảm thấy dế nhũi như mình tràn trề sinh lực thích ứng
với sự lớn mạnh của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ đè bẹp con rùa biển
đã từng du học bên trời tây kia.
Nghĩ thế, anh ta cất tiếng hát thầm: “Tiến lên nào, thẳng tiến về phía
trước...”, rồi hùng dũng tiến lên phía trước. Anh ta cảm thấy mình dường
như quay lại thời trai trẻ sung sức, giống như một người lính trên đường ra
trận nghe hồi còi tiến công, với tinh thần quyết thắng cao độ xông ra tiền
tuyến phương nam. Ở đó, đang có một hợp đồng lớn cũng chẳng có hy
vọng gì nhiều đang chờ đợi anh ta, ở đó, có vô số những tờ bạc lớn đang
bay lơ lửng trong không trung chờ anh ta. Tiến lên! Tiến lên! Anh ta phải
dũng cảm tiến lên phía trước giành giật những tờ giấy bạc đó vào túi mình.