ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 101

ban ngày có thể rỏ ngay, nhưng bây giờ thì không thể kiểm tra toàn diện
được.
- Cứ tiếp glucôza cho ông ta đi đã, để tăng cường hoạt động tim mạch.
Kôbasi ghi chỉ định này vào bệnh án.
- Bác sĩ cho nhập viện chứ ?
- Dĩ nhiên. Chẳng lẽ tôi lại cho ông ta về trong một tình trạng như thế này !
- Phòng nào ạ ?
Akikô đưa mắt nhìn ông già đang nằm yên, mắt nhắm nghiền. Trông ông ta
chẳng có vẻ sang trọng chút nào.
- Phòng chung còn chỗ không ?
- Hết rồi ạ.
- Còn phòng hạng ba ?
- Cò một phòng bỏ không, nhưng sắp có người vào nằm rồi.
- Thôi được. Tạm thời đưa vào đấy.
- Mức chênh lệch sẽ là một ngàn yên mỗi ngày.
- Tôi biết. Không việc gì phải nhắc tôi những chuyện như vậy. Hãy lo lấy
việc mình thì hơn. Đưa ngay về phòng đi.
Akikô cau mày.
Kôbasi quay trở về phòng điều hành, ngồi uống trà một mình. Anh nhìn lên
đồng hồ thì thấy đã tám giờ rưỡi.
"Trong cái bệnh viện này lúc nào cũng chỉ nghe nói tiền với tiền... " - Anh
bực tức nghĩ thầm. Cứ mỗi lần có bệnh nhân mới đến lại phải xác định xem
người ta có thể trả bao nhiêu, rồi sau đó mới chỉ định cho người ta nằm
phòng nào.. Nếu lúc nào cũng phải nhớ đến tiền thì làm sao có thể yên tâm
mà điều trị bệnh nhân ?... Trong bệnh viện của trường đại học, Kôbasi
không phải nghĩ đến những chuyện như vậy. Ở đấy tất cả đều do tình trạng
của bệnh nhân quyết định, thêm vào đấy có chăng cũng chỉ là vấn đề còn
chỗ hay hết chỗ. Trong một bệnh viện tư thì tình hình khác hẳn. Hình như
mọi người ở đây không lo đến sức khỏe của con người bao nhiêu, mà lo
nhiều hơn đến số tiền mặt hay giấy bảo hiểm của bệnh nhân.
"Họ ra sức nuông chiều các bệnh nhân phòng thượng hạng và hạng nhất.
Còn các bệnh nhân khác thì họ nhổ toẹt vào... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.