ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 102

Kôbasi hết sức phẫn uất về cái tình trạng phân biệt bệnh nhân giàu nghèo
trong bệnh viện Oriental. Theo anh nguyên tắc duy nhất đúng là cho các
bệnh nhân nặng nằm phòng riêng, còn bệnh nhẹ thì nằm phòng chung.
Trong khi đó ở đây tình hình khác hẳn. Trong các phòng thượng hạng và
hạng nhất nhiều khi được dành cho những người đau những bệnh hết sức
đơn giản, hoặc dành cho những người muốn nghỉ ngơi.
"Không biết những bệnh nhân như thế thì việc gì phải khám với chữa ? "-
Kôbasi tự hỏi.
Ông thân sinh của Kôbasi làm việc trong một nhà máy cán thép ở Kamêiđô,
gia đình ông sống rất thanh bạch và từ bé đã dạy cho anh quen tiết kiệm,
cho nên anh thấy những người ném mỗi ngày mười lăm ngàn yên để mua ái
quyền hưởng thụ sự yên tĩnh là những con người thực sự bất bình thường.
- Thật là kỳ quặc ! - Kôbasi lầu bầu thành tiếng rồi uống nốt chén trà nguội.
Anh đã định mở tivi thì có tiếng chuông điện thoại. Máy điện thoại đặt ở
cuối phòng.
- Alô ! - Trong ống máy có thể nghe rõ một giọng đàn ông rắn rỏi. - Bệnh
viện Oriental phải không ?
- Vâng.
- Tôi cần nói chuyện với bác sĩ trực.
- Tôi nghe đây.
- À, chính tiên sinh đấy à ? Xin lỗi tiên sinh, muộn thế này...
Giọng nói rất thân mật, nhưng không hề gợi một ký ức nào trong trí
Kôbasi.
- Đzyunkô Hanađzyô hình như đang nằm ở bệnh viện các ngài phải không
ạ ?
Kôbasi đã biết rằng cách đây hai ngày Đzyunkô đã qua một phẫu thuật và
bây giờ cô ta lại vào bệnh viện sau một tai biến gì đấy.
- Cô ta bây giờ ra sao ?
- Xin lỗi, ông là thế nào với cô ấy ?
- Tôi tên là Murai. Tôi là chỗ rất thân tình với Hanađzyô. Cho nên tôi rất lo,
không biết cô ấy...
- Nói chung là khả quan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.