- Các cô bây giờ không thể tin được !
- Vâng, không được như con gái papa đâu...
Mayumi đứng dậy đi vào bếp đặt ấm trà. Cô thấy hả hê vô cùng. "Thật
đáng đời cho ông ta !" - cô khoái trá nghĩ bụng, rồi bỗng dưng thấy muốn
trên tức thêm Yutarô.
- Thế nhỡ cô ấy bỏ nhà trốn đi hẳn thì sao ?
- Không mang đồ đạc đi ấy à ? Không đâu.
- Thế nhỡ cô ta làm điều gì dại dột thiệt cả đời người thì sao ?
Yutarô trừng mắt nhìn Mayumi.
- Đừng có nói gở.
- Không bao giờ có thể nói trước một người đàn bà sẽ hành động như thế
nào, - Mayumi tuyên bố một câu thâm thúy.
- Em cố ý nói cho anh sợ đấy à ?
- Papa xúc động lắm à ?
- Kiểu đùa ấy rất dở.
Yutarô muốn nổi giận, nhưng mũi tên đã bắn trúng đích. Ông rời đi-văng
vùng dậy và đến máy điện thoại.
- Allô. Tôi đây. Mikikô về chưa ?
Cố lắng nghe những câu trả lời từ ống máy đưa ra, Mayumi rụt cổ ngồi yên.
- Sao ?... Vẫn chưa về à ?
Cái giọng đã khản của Yutaro chứa chất phẫn nộ.
- Con cái tệ quá chừng ! Còn bà.. lỗi tại bà hết: bà không biết dạy nó cho ra
hồn ! - Bây giờ con giận của ông chuyển sang bà vợ. - Phải phải. Lẽ dĩ... -
đột nhiên ông nói nhỏ hẳn đi : - À, ở đây... nhà một người bạn. Được... tôi
về ngay đây.
Rõ ràng là Yutarô đã thuần phục : Chắc hẳn bà Ritsukô vừa chất vấn ông,
xem thử ông đi đâu mất mặt.
- Thì tôi hiểu rồi, hiểu rồi, - ông nhắc lại hai lần rồi bỏ ống máy xuống.
- Cô ấy vẫn chưa về à ? - Mayumi hỏi, ra vẻ đồng cảm.
- Chưa. Đã gọi điện hỏi khắp các bạn gái của nó. Chẳng ai biết nó ở đâu.
- Không thể hiểu được.
- Cả những người bà con cũng không thấy nó ghé...